Bạch Diệc Phi đi theo hắn ta lên tàu, thấy trên boong tàu vẫn còn bảy tám người, trong đó đứng giữa là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, râu ria xồm xoàm.
Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Tôi là Chu Truyền Võ”.
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày.
Anh đương nhiên đã từng nghe đến tên Chu Truyền Võ, người đứng đầu gia tộc nhà họ Chu, nhưng anh chưa từng gặp qua.
Chu Truyền Võ nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt lóe lên tia khinh thường, châm chọc nói: “Người khác nói Bạch Diệc Phi cậu thế này thế kia, hôm nay gặp mặt, thì ra cũng chỉ có vậy thôi”.
Bạch Diệc Phi bỏ ngoài tai những gì ông ta nói, anh nhìn xung quanh và hỏi: “Vợ tôi đâu?”
“Bây giờ cậu còn tư cách mặc cả sao?”, Chu Truyền Võ cười lạnh nói.
Bạch Diệc Phi thu lại ánh mắt, di chuyển sang người Chu Truyền Võ: “Nếu chỉ có ông, e rằng vẫn chưa có cái gan đó”.
“Tôi đoán ông đang làm việc cho người khác, thế nên gọi ông chủ của ông ra đây, bởi vì ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy lại làm Chu Truyền Võ vô cùng tức giận!
“Con mẹ mày!”
Chu Truyền Võ tiến lên bai bước, nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lui về sau mấy bước.
Chu Truyền Võ bị lời nói của Bạch Diệc Phi chọc giận, bởi anh đang xem thường ông ta: “Mày con mẹ nó còn dám kiêu ngạo trước mặt tao à? Mày có tin chỉ cần tao ra lệnh thì vợ mày sẽ chết không có chỗ khôn không?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Tôi không tin”.
“Bởi vì ông không có cái quyền này!”
Đối phương bắt được Lý Tuyết, dùng cô dụ anh đến, nhất định không đơn giản chỉ muốn giết cô, phải biết rằng Lý Tuyết là điểm yếu của Bạch Diệc Phi.
Nếu Lý Tuyết bị giết, Bạch Diệc Phi e rằng sẽ thật sự phát điên.
Bình thường đã rất điên cuồng rồi, nếu Lý Tuyết chết anh thật sự điên lên thì sợ rằng không mấy người chịu được.
Bạch Diệc Phi lúc này rất bình tĩnh.
Nhưng Chu Truyền Võ thì không như vậy.
“Mẹ kiếp!”
Chu Truyền Võ rút dao từ tên vệ sĩ bên cạnh, trực tiếp chém thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi: “Được, ông đây giết mày trước, sau đó giết đến con vợ mày!”
Nhưng ngay sau khi con dao của ông ta vung lên, cả người ông ta liền bay ra ngoài.
“Bịch!”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, với tốc độ cực nhanh một quyền đánh bay Chu Truyền Võ ra ngoài.
“Anh ta nói không sai”.
Chu Truyền Võ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, trợn mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện kia.
Bạch Diệc Phi nhìn kĩ người ấy thì cũng lập tức sững sờ.
Bạch Diệc Phi từng nghĩ tới rất nhiều khả năng với người đứng sau chuyện này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại là Tần Sơn.
Tần Sơn đứng ở đó, mặc dù vẫn với bộ dạng luộm thuộm đó, nhưng lúc này anh ta đã không còn dáng vẻ vô tư như trước nữa, anh ta trở nên bình tĩnh và lãnh đạm hơn rất nhiều.
“Không phục sao?”, Tần Sơn nhìn Chu Truyền Võ nhẹ giọng nói.
Người của Chu Truyền Võ thấy vậy cũng không dám nhúc nhích gì.
Chu Truyền Võ từ dưới đất bò dậy tức giận nói: “Tần Sơn, cậu con mẹ nó là vệ sĩ của ông chủ, còn không bằng ông đây, dựa vào cái gì àm đánh tôi?”
“Tại sao không được đánh ông?”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra.
Chu Truyền Võ nghe vậy thì sợ hãi lập tức quỳ trên mặt đất, kinh hãi: “Ông chủ, tôi sai rồi, ông chủ, là tôi sai!”
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn vào bên trong cabin, một bóng người quen thuộc bước ra.
Người này là bố của Lâm Cuồng, ông hai nhà họ Lâm, Lâm Dụ Xương.
Lâm Dụ Xương bước đến trước mặt Chu Truyền Võ.
“Bốp!
Một cái tát rơi xuống mặt Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ trực tiếp ngã xuống đất nhưng hoàn toàn không phản kháng, ngay sau đó bò dậy quỳ trước mặt Lâm Dụ Xương.
Ánh mắt Lâm Dụ Xương lạnh lùng nhìn Chu Truyền Võ nói:” Ai cho ông dũng khí cho rằng thân phận của mình cao hơn người khác? Cậu ta không chỉ là vệ sĩ của tôi mà còn là anh em của tôi nữa!”
“Tại sao lại không thể đánh ông?”
Vẻ mặt Chu Truyền Võ méo mó nhưng vẫn cúi đầu xuống không dám phản bác.
Lâm Dụ Xương hừ lạnh nói: “Tôi hỏi tại sao ông không trả lời? Câm hay là điếc rồi?”
Câu này chính là câu mà Tần Sơn đã hỏi trước đó rằng ông ta có phục hay không.
Chu Truyền Võ run lên lập tức nói: “Phục phục phục rồi ạ”.
Sau đó Lâm Dụ Xương không còn nhìn ông ta nữa mà đến bên cạnh Tần Sơn cười nói: “Dù sao cậu cũng quen biết cậu ta, nói chuyện trước đi!”
Nói xong thì quay người đi vào bên trong cabin.
Chu Truyền Võ và những người khác cũng hiểu ý của ông chủ, liền theo ông ta bước vào.
Trên boong tàu chỉ còn lại Tần Sơn và Bạch Diệc Phi.
Tần Sơn liếc nhìn Bạch Diệc Phi, đi tới lan can, đôi tay nắm lấy lan can nhàn nhạt hỏi: “Kinh ngạc như vậy sao?”
Bạch Diệc Phi cũng liếc anh ta momotj cái, sau đó đi tới, dựa mình vào lan can.
Lúc này anh chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cà nhà họ Chu và nhà họ Hồ đều được nhà họ Lâm ủng hộ, họ đều cho rằng Chu Truyền Võ và Hồ Phi Hồng là người của ông ba nhà họ Lâm, nhưng không ngờ rằng người thực sự giúp đỡ hai nhà hó lại là ông hai.
Ông ba nhà họ Lâm tự cho mình tài giỏi, ông ta tưởng rằng mình có hai thuộc hạ đắc lực, e rằng đến bây giờ cũng không biết mình đang gánh tội thay cho ông hai.
Lúc này nghĩ kĩ lại, khi Lý Minh Nguyệt bị giết, đổ tội cho Bạch Vân Bằng, lúc đó điều tra ra là ông ba họ Lâm, nhưng xem ra, có lẽ là Lâm Dụ Xương.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu rằng mục đích của Lâm Dụ Xương e rằng là kho vàng của Lý Minh Nguyệt.
Vệ sĩ của ông Ba là Tiểu Thất chết rồi, điều này cho thấy rằng ông Ba không có tham vọng lớn đến vậy, thậm chị cũng không có đủ can đảm để lập kế hoạch về một kho vàng.
Chắc ông ta không ngờ rằng nhà họ Bạch lại có phản ứng quyết liệt như vậy, biết là nguy hiểm thế nên tìm cách thoát thân.
Họ bắt Lý Tuyết và uy hiếp Bạch Diệc Phi chỉ với một mục đích.
Tần Sơn không đợi Bạch Diệc Phi nói xong, anh ta nhìn lên trời đột ngột nói: “Bây giờ thì biết tại sao tôi tiếp cận Chu Khúc Nhi rồi chứ?”
Bạch Diệc Phi hoàn hồn, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Sơn.
Tần Sơn nhếch miệng cười, thậm chí có chút tự đắc cùng khinh thường: “Càng buồn cười hơn là, các người tưởng rằng tôi là ht”.
“Anh biết không? Sáng nay Chu Khúc Nhi tìm tôi, nhờ tôi tìm giúp tung tích của Lý Tuyết, còn nói sẽ nhớ tôi, thật là buồn cười, haha...”
Tần Sơn bật cười.
Những lời này khiến Bạch Diệc Phi tức giận, theo như suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, Tần Sơn dường như đã lừa đi sự trong trắng của Chu Khúc Nhi.
Anh tức giận hét lên.
“Con mẹ nó!”
Bạch Diệc Phi nhanh như chớp tung ra một đấm vào mặt Tần Sơn.
Tần Sơn chỉ khẽ nghiêng đầu thoát khỏi cú đấm đó, sau đó nhún vai nói: “Anh quá yếu, căn bản không đánh lại tôi, thôi đi”.
Thôi đi?
Không thể nào!
Bạch Diệc Phi không thể ngờ rằng, Chu Khúc Nhi vì Lý Tuyết nên mới tiếp cận Tần Sơn.
Thế nên, chỉ vì cứu Lý Tuyết mà làm Chu Khúc Nhi mất đi sự trong trắng, anh không thể bỏ qua chuyện này.
Thế nên Bạch Diệc Phi lại bắt đầu tung đòn về phía trước.
Như Tần Sơn đã nói, Bạch Diệc Phi đối với anh ta mà nói thật sự quá yếu ớt.