Các tấm cách nhiệt không chống cháy do Liễu Thị sản xuất đều được Vương Lâu chuyển đến khu đô thị Gia Viên Liễu Thị.
Nghĩ đến đây thì Liễu Tiêu Dao lập tức chửi thề: "Mẹ kiếp!"
Vương Lâu không hề tức giận mà chỉ thản nhiên đáp: "Tập đoàn Liễu Thị không thể so sánh được với tập đoàn Hầu Tước, thay vì tiêu diệt Hầu Tước thì tốt hơn là tiêu diệt Liễu Thị. Việc này dễ dàng hơn nhiều, và cũng có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, đúng không?"
"Hơn nữa nếu tiêu diệt Hầu Tước thì mọi lợi ích sẽ bị Liễu Thị chiếm hết. Vậy tôi làm thế để làm gì? Cậu nghĩ đây là sự thật sao?"
Dù sao tôi cũng không muốn làm những việc vô ích, không có tác dụng.
Vương Lâu nói xong thì cúp máy.
Liễu Tiêu Dao ngồi xụi lơ trên ghế lái, đầu óc gã ta trống rỗng.
Cậu hai của tập đoàn Liễu Thị, người từng nắm 80% sản nghiệp của nhà họ Liễu nay đã trở thành tội phạm bị truy nã, gã ta đột ngột rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Cách đây không lâu gã ta còn đang xuất hiện ở khắp các bữa tiệc, để cho người ở thành phố Thiên Bắc biết cái giá của việc đắc tội với Liễu Thị, ha ha, bây giờ thì sao? Chỉ sợ tập đoàn Hầu Tước mới là người cho bọn họ biết cái giá phải trả khi động tới Hầu Tước.
Khách sạn Thiên Bắc.
Sau khi Liễu Tiêu Dao rời đi, mọi người sợ bóng sợ gió một hồi rồi cũng tiếp tục bữa tiệc mừng, nhưng chủ đề này đã thay đổi, tất cả mọi người đều nịnh nọt Bạch Diệc Phi, nhân tiện đá xéo tập đoàn Liễu Thị.
Bạch Diệc Phi cười trừ, sau đó anh tuyên bố tiếp tục bữa tiệc.
Cuối cùng khi không có ai cuốn lấy Bạch Diệc Phi nữa thì anh đi tới góc đại sảnh tìm Chu Khúc Nhi: "Đồ ăn trong bữa tiệc được không?"
Chu Khúc Nhi nghe thấy giọng nói của anh thì hơi khựng lại, cô ta cố gắng che dấu sự xấu hổ trong lòng rồi ngẩng đầu lên: "Tốt, tốt lắm".
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Chu Khúc Nhi nhìn thấy thái độ của Bạch Diệc Phi thì đột nhiên rất tức giận, mọi người đều chẳng hay biết gì, nếu hôm nay cô ta không đến bữa tiệc thì vẫn sẽ cho rằng Bạch Diệc Phi không xứng với Lý Tuyết.
Nhưng hôm nay cô ta không chỉ biết được Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, mà còn biết anh đã âm thầm giúp cô ta nhiều lần nữa!
Bạch Diệc Phi lúc này vẫn tỏ vẻ bình thường, anh khẽ cười.
Chu Khúc Nhi đột nhiên khịt mũi, cô ta dữ dằn nói: "Anh là chủ tịch Hầu Tước, sao lại là anh?"
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Lúc trước tôi giúp cô nhiều như vậy, lần này cô giúp tôi không được sao?"
“Anh là chủ tịch Hầu Tước mà còn cần tôi giúp sao?”, Chu Khúc Nhi nói.
Bạch Diệc Phi bất lực mỉm cười: "Cô có thể giữ bí mật về thân phận của tôi được không? Chủ yếu là Tuyết Nhi, tôi không muốn cô ấy biết thân phận của tôi trong lúc này".
"Tại sao?"
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, thật ra anh không cần giấu Tuyết Nhi, nhưng hiện tại cô ấy đang trúng độc, cảm xúc không ổn định, nên anh đành phải giấu diếm.
"Tuyết Nhi bị bệnh".
"Làm sao lại bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
Bạch Diệc Phi không nói tới chuyện trúng độc, anh nhỏ giọng nói: "Không phải bệnh nặng, nhưng mà không được khiến tâm trạng thay đổi đột ngột".
Nghe xong thì Chu Khúc Nhi nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ta vẫn đồng ý.
...
Sau bữa tiệc, Bạch Diệc Phi trở lại Hầu Tước.
Lúc này, Tần Hoa đã dẫn người quay trở về.
“Bắt được người chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Tần Hoa nhìn anh rồi nói: "Người của Liễu Thị đều đi rồi, gần đây có một lượng lớn tiền mặt từ các nơi khác trong nước chuyển đến".
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Chẳng lẽ trong một đêm bọn họ có thể có xoay vòng vốn nhiều như vậy sao?"
“Ngân hàng siêu Vip Bắc Kinh”, Tần Hoa thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc rồi hỏi: "Bọn họ có quen biết ai ở Bắc Kinh không?"
“Chuyện này tạm thời không rõ”, Tần Hoa lắc đầu.
Bạch Diệc Phi cau mày, bản chất của sự việc lần này không phải chỉ là trận chiến bình thường giữa hai tập đoàn, chuyện lần này liên quan đến sự an toàn của rất nhiều người, nếu nhà nước biết được thì chắc sẽ rất coi trọng, muốn lừa được rất khó.
Còn đám người Liễu Thị kia nữa, tập đoàn có thể phát triển tốt như vậy thì làm gì có chuyện hoàn toàn sạch sẽ chứ?
Khi xảy ra chuyện thì không ai muốn vào tù, nên tất cả bọn họ đều ôm tiền chạy trốn.
"Anh có biết họ bỏ trốn đi đâu không?"
Tần Hoa nói: "Ra nước ngoài, chắc là Thái Lan".
“Hả?”, Bạch Diệc Phi nhướng mày.
"Theo điều tra của chúng tôi thì nhà họ Lưu có một máy bay riêng, bọn họ mới nộp đơn cho Cục Kiểm soát hàng không hai ngày trước, một trong các cổ đông đã nói rằng bọn họ sẽ đi Thái Lan, vì vậy chúng tôi nghi ngờ rằng tất cả bọn họ đều trốn sang Thái Lan".
Bạch Diệc Phi yên lặng suy nghĩ.
Cách đây không lâu Lý Cường Đông đã gửi cho anh một tin nhắn, dặn dò anh đừng nương tay cho bọn họ đường sống, nếu không sau này sẽ nguy hiểm cho bản thân và gia đình, Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ câu nói diệt cỏ diệt tận gốc.
Nhưng mà Lý Cường Đông thật sự quá lợi hại, ở đây vừa xảy ra chuyện thì ông đã gửi tin nhắn qua, giống như ông biết được mọi hành động của anh vậy.
Thôi vậy, hiện giờ anh muốn không nghĩ về chuyện này, Lý Cường Đông nói đúng. Nếu sau này bọn họ đe dọa người nhà của anh, thậm chí cả Lý Tuyết, thì...
Tuyệt đối không được!
Đúng lúc này bỗng điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên.
Sau khi nghe được giọng nói trong điện thoại thì gương mặt Tần Hoa trở nên nghiêm túc.
Bạch Diệc Phi vừa nghe điện thoại vừa bật loa ngoài.
“Bạch Diệc Phi, lần này tao thừa nhận là đã tính sai, nhưng tao khuyên mày không nên quá tuyệt tình”, giọng nói của Liễu Tiêu Dao vang lên từ trong điện thoại: “Đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình, như vậy thì mày có thể chừa cho mình một con đường sống".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhíu mày: "Tôi mà không làm tuyệt tình thì anh sẽ dồn tôi vào chỗ chết?"
Liễu Tiêu Dao chế nhạo: "Hừ! Chỉ cần lần này mày nói cho thằng bạn cảnh sát của mày, bảo nó không bắt chúng tao, thì sau này tao sẽ không làm khó mày, nhưng nếu mày định làm tuyệt tình đến cùng, thì tao sẽ khiến mày phải hối hận".
Bạch Diệc Phi vừa định nói gì đó thì một giọng nữ đã truyền tới từ trong điện thoại: "Liễu Tiêu Dao, buông tôi ra!"
Bạch Diệc Phi sững sờ, giọng nói này là của Hà Viên Viên?
“Liễu Tiêu Dao, mày thật sự đã ra tay với Hà Viên Viên hả, cô ấy là bạn gái mày đấy!”, Bạch Diệc Phi không ngờ Liễu Tiêu Dao lại xấu xa đến như vậy.
Liễu Tiêu Dao không quan tâm, gã ta ác độc nói: "Mẹ nó cô ta còn dám nói là bạn gái tao hả, cô ta muốn lén lút gửi tin nhắn về kế hoạch của chúng tao cho mày biết, tao không nên bắt cô ta sao?"
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi khẽ sững người.
Hà Viên Viên vì muốn báo tin cho anh nên mới bị bắt?