Bạch Diệc Phi lập tức nhìn sang Lý Tuyết, âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Lý Tuyết, Lý Tuyết hiểu ý liền gật đầu, nhỏ giọng nói với bốn người nọ: “Thu lại đi”.
Đúng như Đạo Trưởng đã nói, đây là bến cảng, người đông cũng rất phức tạp hơn nữa còn có camera giám sát.
Một khi nổ súng ắt sẽ gây xôn xao thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạch Diệc Phi lúc này vô cùng phiền não, giờ không thể để A Vũ đưa Kỳ Kỳ đi được.
Đúng vào lúc này, có một người bước ra chặn trước mặt A Vũ.
"Bên trong không có người mà cậu muốn tìm”.
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngạo Kiều, sắc mặt anh ta lạnh lùng nghiêm nghi, vừa hay đứng chắn ngay trước mặt A Vũ.
A Vũ sau khi nhìn thấy Trần Ngạo Kiều thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền dừng lại.
Bạch Diệc Phi hơi giật mình, nhìn bộ dáng của A Vũ thì hình như có quen biết Trần Ngạo Kiều, hơn nữa còn có vẻ rất coi trọng anh ta.
Bên này, Đạo Trưởng cũng khẽ cau mày, hình như họ cũng có quen biết nhau.
Trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, võ công của Trần Ngạo Kiều hẳn là tương đương với bọn Bạch Hổ, nhưng mà tại sao bây giờ lại có thể khiến cho A Vũ phải dừng chân trước mặt anh ta?
Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người bên này, không khí cũng đột nhiên trầm lặng hẳn.
A Vũ mở miệng nói trước: "Thì ra là sư huynh à!"
Vẻ mặt của Trần Ngạo Kiều hờ hững, anh ta mở miệng nhắc lại: “Ở đây không có người mà cậu muốn tìm”.
A Vũ ngược lại không có phản ứng gì mấy, chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt: “Nếu đã như vậy, vậy tại sao lại không cho tôi vào kiểm tra thuyền?”
Trần Ngạo Kiều không mở miệng, cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm A Vũ, cũng không chịu nhường đường.
A Vũ thấy vậy thì gương mặt có chút nghiêm túc nhưng gã lại không hề có ý định ra tay với Trần Ngạo Kiều, sau đó chỉ liếc mắt nhìn Đạo Trưởng một cái rồi nhẹ giọng nói: “Quả thực tôi không thể đánh lại được anh, nhưng anh cũng đánh không lại đại sư huynh”.
"Kém hẳn một bậc đó!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy sửng sốt, híp mắt lại nhìn Trần Ngạo Kiều.
Lúc nãy A Vũ chỉ dùng một chiêu đã ném cả Bạch Hổ và Từ Lãng xuống nước, nhưng giờ gã lại nói là gã đánh không lại Trần Ngạo Kiều.
Ý tức là Trần Ngạo Kiều còn giỏi hơn cả A Vũ, chứ không phải như là anh đã nghĩ.
Trần Ngạo Kiều trước đó đã giấu diếm thực lực của chính mình
Tại sao vậy?
Bạch Diệc Phi bất giác nhíu mày, Trần Ngạo Kiều vốn dĩ đã khác với người bình thường, anh ta còn lấy danh nghĩa của Bạch Diệc Phi để lập nên tổ chức Cuồng Sa, nếu như Trần Ngạo Kiều có tâm tư khác, vậy…
Lúc này, các thuyền viên cũng đang bước ra.
Bọn họ đi đến chỗ ván cầu để chuẩn bị xuống thuyền thì lại nhìn thấy tình hình như vậy nên nhất thời chẳng hiểu ra sao.
Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì hơi nghiêng người giống như đang gật đầu với đám thuyền viên.
Thấy vậy, đám thuyền viên mới cẩn thận bước xuống khỏi thuyền.
Tuy nhiên, khi đám người đi ngang qua phía trước mặt A Vũ thì bị chặn lại.
Trần Ngạo Kiều nói bằng giọng nhàn nhạt: "Thuyền viên của một con tàu khác, để bọn họ đi”.
A Vũ quay đầu nhìn Đạo trưởng, Đạo Trưởng khẽ gật đầu.
A Vũ bước tránh sang một bên, đám thuyền viên lúc này mới đi ngang qua chỗ của A Vũ.
Tuy nhiên, sau khi đám thuyền viên này đều đã ở trên ván cầu thì A Vũ lại đột nhiên dậm mạnh chân khiến tấm ván cầu lắc lư rất mạnh.
Đám thuyền viên cũng bị lắc lư theo.
Nhưng trong đó lại có một thuyền viên bị lắc lư mạnh hơn hẳn những người khác, trông vô cùng nổi bật.
A Vũ ngay lập tức nhìn vào người thuyền viên đó.
Sau đó, một tiếng kêu vang lên.
"Aaa!"
Thuyền viên nọ trượt chân ngã nhào khỏi tấm ván cầu.
"Tõm!"
Rơi thẳng xuống biển.
Lúc thuyền viên nọ rơi xuống, A Vũ liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này, là một người đàn ông, hơn nữa giọng nói cũng là của đàn ông, quả thực không phải là người mà gã muốn tìm nên quay ra lắc đầu với Đạo Trưởng.
Trên bến cảng, Bạch Hổ và Từ Lãng đã bò được lên bờ, họ tiện tay cũng lôi luôn người thuyền viên nọ lên theo.
Trần Ngạo Kiều nhìn về phía Đạo Trưởng, đột nhiên cất giọng hỏi ông ta: “Nếu như để cho sư phụ anh biết được anh muốn động vào Kỳ Kỳ, không biết sư phụ của anh sẽ có phản ứng thế nào?”
Lời nói vừa dứt, A Vũ lập tức nhíu chặt mày lại.
Đạo Trưởng vẫn giữ biểu cảm như trước, thờ ơ nói: “Không, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đang tìm Kỳ Kỳ”.
A Vũ nghe thấy câu này thì thấp giọng nói với Trần Ngạo Kiều: “Kỳ Kỳ quả nhiên đang ở bên trong!”
Nói xong, A Vũ bèn đi thẳng vào bên trong khoang thuyền.
Trần Ngạo Kiều ngay lập tức đưa tay chặn A Vũ lại, A Vũ đột nhiên nhào người tung một cú đấm về phía Trần Ngạo Kiều.
Thấy vậy, Trần Ngạo Kiều vung tay lên cũng tung ra một đấm.
Hai cú đấm va chạm mạnh vào nhau, nhất thời A Vũ bị phản lực dội lại khiến cho lùi mấy bước về phía sau.
Ai mạnh ai yếu, nhìn là rõ.
Bạch Diệc Phi không khỏi kinh hãi nhìn sang Trần Ngạo Kiều.
Nhưng A Vũ lại nở một nụ cười kỳ lạ sau đó tiếp tục xông lên.
Lúc này, Đạo Trưởng đột nhiên nói: "A Vũ, thôi bỏ đi”.
A Vũ nghe vậy lập tức dừng lại, khó hiểu nhìn chằm chằm Đạo Trưởng.
Biểu cảm trên mặt Đạo Trưởng ngàn năm không đổi, trong lòng Bạch Diệc Phi không nhịn được nghĩ: chuyện gì mới có thể khiến khuôn mặt ông ta nặn ra chút biểu cảm đây?
Đạo Trưởng hờ hững nói: "Đi thôi".
A Vũ thấy vậy hơi khựng lại, nhưng gã không dám làm trái mệnh lệnh của Đạo Trưởng, chỉ đành trừng mắt nhìn Trần Ngạo Kiều một cái rồi xoay người rời đi.
Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng và A Vũ bước lên một chiếc Bentley, phải đến sau khi chiếc Bentley này lái ra khỏi bến tàu thì bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Trong chiếc Bentley, A Vũ không hiểu tại sao Đạo Trưởng lại không tiếp tục tìm nữa: “Sư huynh, Cửu Tam có Trần Ngạo Kiều, đối với hai người chúng ta đều không thành vấn đề, tại sao lại…”.
Đạo Trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hờ hững nói: "Vấn đề là trong khoang thuyền, người đã không còn ở đó nữa rồi”.
“Hả?”, A Vũ hơi giật mình, có phần kinh ngạc.
Trước khi thuyền cập bến thì bọn họ đã đứng sẵn ở trên bờ để đợi rồi, sau khi thuyền vừa mới cập bến thì gã vẫn đứng chặn ở đó, nếu như Kỳ Kỳ đi ra thì chẳng có lẽ nào gã lại không nhận ra được.
Chẳng lẽ là nhóm thuyền viên kia?
Nhưng mà gã vẫn luôn quan sát rất kỹ, đều không thấy Kỳ Kỳ.
Đạo Trưởng thấy vậy chỉ hờ hững nói: “Người rơi xuống biển và người được vớt lên không cùng một người”.
“Cái gì?”, A Vũ ngạc nhiên không thôi.
Đột nhiên, A Vũ nhớ tới, lúc người nọ bị kéo lên cũng là lúc mà Trần Ngạo Kiều chất vấn Đạo Trưởng, gã hầu như chỉ tập trung vào Trần Ngạo Kiều, hầu như không chú ý đến cái người bị kéo lên kia.
A Vũ liếc mắt nhìn Đạo Trưởng, nói: “Vậy sư huynh vì sao lại… tha cho cô ta?”
Đạo trưởng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe ô tô, không lên tiếng.
A Vũ thấy vậy liền cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì bản thân đã hỏi một câu hỏi vô cùng ngu ngốc.
Nếu như bọn họ vào trong khoang thuyền, bí mật xử lý Kỳ Kỳ thì sẽ không có ai hay biết, nhưng mà Kỳ Kỳ đã lên bờ rồi, bến cảng lại có nhiều camera giám sát như vậy, muốn giết Kỳ Kỳ thì sẽ bị Tân Thu phát giác rất nhanh.
Trên thực tế, nếu như Kỳ Kỳ tự mình đi ra thì có lẽ Đạo Trưởng cũng sẽ không dám ra tay một cách trắng trợn.
Nhưng bọn họ vì để đảm bảo cho nên vẫn chọn lựa cách an toàn hơn, tránh khỏi tầm mắt của Đạo Trưởng.
Tuy nhiên, bọn họ không ngờ được là Đạo Trưởng vẫn nhìn thấu được kế hoạch của họ.
Lúc này, Đạo Trưởng hờ hững mở miệng: “Tiểu sư muội bí mật đưa Bạch Diệc Phi theo, chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Bạch Diệc Phi, hơn nữa theo như thông tin mà Hữu Khuê và Tả Đằng truyền về nói rằng cô ta đã bị thương rất nặng”.
"Bạch Diệc Phi có một người vợ xinh đẹp, tình cảm giữa bọn họ cũng rất thắm thiết, chắc chắn không thể nảy sinh tình cảm với tiểu sư muội”.
"Cho nên, anh ta hẳn là không nên để tâm đến sự sống chết của tiểu sư muội mới đúng”.
"Nhưng rất rõ ràng, anh ta không hề muốn giao tiểu sư muội cho tôi”.