Những người khác thì giật mình sửng sốt.
Y Vân và Tùng Lệ Tư đều ngây ra nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Trong lòng tất cả mọi người đều nhảy ra một câu: Quá mạnh!
…
Khi thi thể của tên cao thủ cấp một nọ rơi trên mặt đất thì có khoảng bảy tám người nữa xuất hiện.
Bọn họ đều là cao thủ cấp một, hơn nữa còn có một cao thủ cấp một trung cấp.
Sau khi bọn chúng nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết Đại đao vương một cách dễ dàng thì sắc mặt ai nấy đều tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng.
Bạch Diệc Phi nhìn bảy người trước mắt, mắt khẽ nheo lại, anh nghe Di Trà từng nói qua, thủ hạ của đại công tước có tám cao thủ cấp một, ồ, không đúng, bây giờ chỉ còn lại bảy thôi.
Nhưng anh không hề do dự, mà cầm lấy thanh đao lớn xông thẳng về phía bọn chúng.
“Không muốn chết thì cút hết ra cho tôi!”, Bạch Diệc Phi hét lên một tiếng.
Giọng điệu của Bạch Diệc Phi lạnh lùng cùng với biểu cảm coi thường mọi thứ của anh khiến cho bảy người kia đều không khỏi khiếp sợ, thậm chí còn không kiềm được mà lùi về sau một bước.
Lúc này, một trong số bọn họ đột nhiên đứng ra, đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ông ta lạnh giọng hừ một cái sau đó vung tay lên chỉ: “Chúng ta cùng lên, anh ta chỉ có một mình thôi!”
Bạch Diệc Phi chỉ có một mình, mà bọn họ thì lại có đến bảy người, mặc dù sáu người là cấp một hạ cấp, nhưng bọn họ còn có một người là cấp một cao cấp, bắt tay lại với nhau thì cũng không phải là không thể giết chết Bạch Diệc Phi được.
Cho nên, lời nói vừa dứt, bảy người nọ rất ăn ý phối hợp với nhau, cùng nhau xông lên muốn giết Bạch Diệc Phi.
Mà Bạch Diệc Phi lúc này, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sáng rực, tóc cũng trở thành một màu đen tuyền.
“A!”
Anh hét ầm lên một tiếng rồi cũng xông thẳng về phía bọn họ.
Người giao đấu với Bạch Diệc Phi đầu tiên là một người đàn ông cầm kiếm dài.
Kiếm dài của hắn ta và thanh đao của Bạch Diệc Phi va chạm vào nhau phát ra một tiếng “ầm” cực lớn.
Ngay sau đó, người nọ liền “phụt” một tiếng, ói ra một búng máu tiếp đó giật lùi về phía sau mấy bước, mà cánh tay của hắn ta lại mềm nhũn ra như sợi mỳ, buông thõng xuống bên cạnh người.
Bạch Diệc Phi tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lại bị hai người khác đồng thời ép lui về phía sau.
Đồng thời, người đàn ông trung niên nọ nhắc nhở mọi người: “Đừng chạm vào vũ khí của anh ta!”
Liên tục có hai người vì chạm vào thanh đao kỳ lạ trong tay của Bạch Diệc Phi nên mới lập tức mất đi sức chiến đấu, cho nên bọn họ đều đã hiểu ra vấn đề.
Hai người nọ không hề khinh địch, nguyên nhân là do vũ khí trong tay của Bạch Diệc Phi.
Thanh đao trong tay của Bạch Diệc Phi kia không biết vì sao mà vừa mới chạm vào thôi là sẽ phát ra tầng tầng lớp lớp sức mạnh, một cao thủ cấp một hạ cấp bình thường gần như không thể chống lại được.
Cho nên bây giờ sáu người còn lại đều chỉ bao vây xung quanh để tấn công Bạch Diệc Phi, nhưng lại không dám tiếp xúc với thanh đại đao của anh.
Bạch Diệc Phi bị bọn họ phát hiện về bí mật của thanh đại đao xong thì cũng không cảm thấy hoảng hốt, anh vẫn cầm đao chém giết bốn phía, ép đám người kia không thể không lùi bước.
Nhưng như vậy cũng không thể gây ra tổn thương gì cho đối thủ, bọn chúng liền bao vây Bạch Diệc Phi vào trung tâm, dường như có ý đồ tiêu hao hết sức lực của anh trước.
Đại công tước ở một chỗ cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, cuối cùng thì cũng thở phào một hơi, sau đó cười lạnh lùng: “Mặc dù thực lực của Bạch Diệc Phi đã vượt hơn so với dự kiến, nhưng anh ta vẫn sắp bị tôi bắt được rồi”.
Y Vân nghe vậy lập tức cười nói: “Đại công tước nói đúng, đại công tước anh mình thần võ”.
Đại công tước nghe thấy lời xu nịnh này thì rất đắc ý cười.
Xong, trong lòng Y Vân lại không hề nghĩ như thế.
Cô ta phát hiện Bạch Diệc Phi không giống như những gì mà đại công hầu nói, không thấy những thông tin như trên mạng đăng tải, mà ngược lại hoàn toàn, càng thậm chí giống như thể những thông tin đó là do chính anh đăng lên vậy.
Nhưng mà cô ta không hiểu, Bạch Diệc Phi lấy đâu ra tự tin để làm như vậy?
Ngay sau đó, Y Vân nhíu chặt đầu mày, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành.
Tùng Lệ Tư nhìn thấy hiện trạng của Bạch Diệc Phi, sắc mặt tái mét, đôi mắt dán chặt vào anh, chỉ sợ lỡ chớp mắt một cái thì Bạch Diệc Phi sẽ biến mất.
Bạch Diệc Phi bị sáu người bao vây ở giữa, bất kể anh cố gắng đột phá vòng vây ra sao cũng đều không thể thành công, đồng thời cũng không thể gây thương tích cho đối phương.
Điều này khiến cho anh rơi vào thế bí, nếu như cứ tiếp tục lãng phí sức lực như vậy, sợ là thể lực của anh sẽ không chịu được.
Nhưng đúng vào lúc này, anh lại làm một hành động khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Đó chính là anh nhắm mắt lại.
Nhìn thấy tình huống như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vào thời khắc nguy hiểm thế này, lại nhắm mắt? Thế khác gì tự tìm chết đâu?
Sáu người vây xung quanh Bạch Diệc Phi mặc dù rất khó hiểu nhưng cũng rất cẩn thận, có điều bọn họ có đến tận sáu người, nhưng suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, sức chống cự lại cám dỗ cũng không giống nhau.
Cho nên một người trong số đó không nhịn được sự cám dỗ từ việc Bạch Diệc Phi đang tự tìm đường chết, hắn ta cầm lấy cây gậy dài trong tay lên, nhắm vào chỗ giữa hai đầu lông mày của anh đâm mạnh.
Mà Bạch Diệc Phi lúc này đang cảm nhận những lời mà Mạnh Lâm từng nói.
Khi thực lực của một người đạt đến một cảnh giới nhất định, nếu muốn tiếp tục tiến sâu hơn nữa, mà chỉ dựa vào tố chất của cơ thể thì sẽ không đủ, dù gì chỉ cần một người quyết tâm khám phá bằng hết khả năng tiềm ẩn của cơ thể mình thì cũng có thể làm được.
Mạnh Lâm từng nói, khi đến một cảnh giới này đó, muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của mình thì cần phải dựa vào sự cảm ngộ.
Mà làm thế nào để đi cảm ngộ, cảm ngộ cái gì, đều khác nhau tuỳ theo tình hình của mỗi người.
Mặc dù không giống nhau, nhưng mọi sự cảm ngộ đều được xây dựng trên nhận biết của bản thân người đó với thế giới và vạn vật xung quanh.
Ban đầu, Bạch Diệc Phi không hiểu được câu nói này, nhưng vào giờ khắc này, anh đột nhiên lại thông suốt.
Cho nên anh nhắm mắt lại, nhận diện sự tồn tại của chính mình, nhận biết nơi mà anh đang đứng, nhận biết con người ở xung quanh.
Trong thế giới mà anh cảm nhận được, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Giống như là chỉ có một mình anh vậy.
Mà đúng vào lúc này, anh cảm nhận được có một cái bóng mờ màu xám đang xông về phía mình.
Người nọ trong tay cầm một cây gậy dài, cây gậy đó từ từ đâm thẳng về phía anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy tốc độ của cây gậy đó tiến về phía mình rất chậm chạp.
Giống như anh đang xem một thước phim quay chậm hơn gấp ba lần bình thường vậy.
Cho nên, khoé môi Bạch DIệc Phi khẽ cong lên một nụ cười.
Anh ý thức được bản thân mình đã thực sự cảm ngộ được thứ gì, đó chính là cho dù sau này đôi mắt anh không may bị mù thì anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại ở xung quanh, vẫn có thể chiến đấu như bình thường.
Cho nên, khi chiếc gậy kia đâm đến, Bạch Diệc Phi chỉ nhẹ nhàng né đầu, chiếc gậy kia sượt qua bên tai anh.
“Phập!”
Ngay sau đó, thanh đao của Bạch Diệc Phi đã cắm thẳng vào trong người của tên nọ.
Hai mắt của hắn trợn lên đầy kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi.
Rõ ràng Bạch Diệc Phi đã nhắm mắt, sao anh ta lại có thể nhìn thấy mình được?
Nhưng hắn đã rốt cuộc đã không còn cơ hội để biết được lý do nữa rồi, bởi vì Bạch Diệc Phi không cho hắn cơ hội để mở miệng nữa.
Một tay của Bạch Diệc Phi đánh thẳng vào ngực của hắn, “ầm” một tiếng, người nọ bay ra ngoài.
Rồi “rầm” một tiếng nữa, ngã đập xuống đất tắt thở.
Năm người còn lại nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt đến ngây dại.
Cũng đồng thời, bọn họ đã mất đi một đồng bọn, ngay tức khắc bọn họ liền nhận ra được tình hình không đúng.
Quả nhiên, Bạch Diệc Phi sau khi đánh bay người nọ, bóng dáng của anh xẹt nhanh qua, hướng thẳng về phía toà nhà của Liên minh chính nghĩa.
Bạch Diệc Phi cũng biết, nếu như anh quay lại đi giết năm tên cao thủ kia, thì rất có khả năng sẽ lại bị rơi vào thế bí như lúc nãy, nếu là như vậy, còn không bằng mở đường máu thoát thân sau đó đi thẳng đến chỗ đại công tước.
Mà suy nghĩ của Bạch Diệc Phi là đúng.
Khi năm người kia nhìn thấy Bạch Diệc Phi xông thẳng đến chỗ đại công tước, bọn chúng cũng không thèm để tâm đến trận hình gì nữa mà đuổi theo.
Một người đuổi theo Bạch Diệc Phi sát nhất có vũ khí là một cây búa to, hắn ta nhấc búa lên đập mạnh về phía sau lưng của Bạch Diệc Phi.
Đúng vào lúc chiếc búa sắp đập vào lưng anh, Bạch Diệc Phi quay đầu lại dùng thanh đao của mình chặn lại sự tấn công.
“Rầm!”
“Đừng!”
Người đàn ông trung niên nọ không khỏi hét ầm lên, nhưng đã quá muộn.
Đại đao chặn lại cây búa, sau đó truyền ra từng tầng từng lớp ám kính dày đặc, rõ ràng chỉ là một thanh đao nhưng lại giống như có vô số sức mạnh.