Lý Tuyết lo lắng: “Mọi việc cần phải được xem xét kỹ lưỡng thì mới đạt được thành quả lâu bền”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, kéo Lý Tuyết cùng ngồi xuống ghế sô pha, nhưng anh lại để cho Lý Tuyết ngồi lên đùi mình.
Lý Tuyết vốn còn đang rất lo lắng, bỗng nhiên mặt đỏ lên, mắng nhẹ một câu: “Bạch Diệc Phi, đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó!”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Chuyện này không nghiêm túc hay sao?”
Mặt Lý Tuyết càng đỏ hơn: “Anh...”
Lời vừa thốt ra đến miệng đã bị Bạch Diệc Phi chặn lại.
Sau bao ngày chia xa mới được gặp lại vợ mình, chắc chắn là sẽ rất kích động, tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, gặp gỡ sau mấy ngày xa cách còn mãnh liệt hơn là lúc mới cưới.
Bạch Diệc Phi mới hôn lên đôi môi Lý Tuyết đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà muốn có được nhiều hơn, giờ phút này trong tim anh, trong mắt anh tất cả đều là Lý Tuyết
Dần dần, Lý Tuyết ngã trên ghế sô pha...
...
Một giờ sau.
Lý Tuyết đỏ mặt cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình, cảm xúc lúc nãy của hai người đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Bạch Diệc Phi từ phía sau ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Vợ, chúng ta đi thôi”.
Lý Tuyết dựa vào Bạch Diệc Phi nói: “Đi đâu? Em còn chưa làm xong việc đây!”
Bạch Diệc Phi nói: “Mặc kệ công việc, không làm nữa!”
Lý Tuyết khó hiểu: “Không làm nữa?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy hơi ngập ngừng, sau đó thở dài nói: “Em còn nhớ lúc chúng ta kết hôn không?”
Lý Tuyết im lặng không nói, nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Lúc chúng ta kết hôn, có rất nhiều người coi thường anh, còn quở trách em cưới phải một thằng chồng nghèo kiết xác. Lúc đó anh quả thực không bằng ai, mãi chẳng có được một công việc tử tế, đều cười nhạo chúng ta”.
“Kỳ thực anh biết lúc đó trong lòng em rất khó chịu, anh cũng khó chịu”.
“Nhưng lúc đó anh không thể không nhẫn nhịn, bởi vì anh cần phải nuôi em gái mình, mà sức khoẻ của em gái anh vẫn không được tốt, phải cần mua thuốc để truyền liên tục”.
“Lúc đó bố em nói, chỉ cần anh kết hôn với em thì sẽ giúp đỡ anh, nhưng mà, lần đó em gái anh gặp tai nạn bất ngờ, anh đi cầu xin bố em, muốn nhờ bố em trả tiền phẫu thuật, mà lúc đó ông ấy lại từ chối”.
“Lúc đó anh cho rằng ông ấy không muốn tiếp tục chi tiền nữa, anh đã đến đường cùng, xảy ra tại nạn như vậy, phải làm phẫu thuật sớm nhất có thể, anh chỉ đành phải đi cầu xin ông nội em”.
“Sau này, bố ruột của anh tìm đến anh, ông ấy đưa cho anh một trăm triệu tệ, còn giao tập đoàn Hầu Tước cho anh”.
“Lúc đó anh cho rằng mình sẽ không bao giờ phải sống những ngày gian khổ nữa rồi, anh có thể mang đến hạnh phúc cho em rồi”.
“Nhưng mà, từ lúc đó trở đi, tất cả của mọi thứ dường như đã không còn như những gì anh nghĩ nữa, dần dần, thị phi càng nhiều lên, có người muốn lấy mạng của anh, nên anh mới không thể không đi đến con đường của ngày hôm nay”.
“Rồi đến bây giờ, chúng ta đã có tiền cũng có quyền, nhưng lại thường xuyên phải sống ở hai nơi khác nhau, hầu như không thể bầu bạn bên cạnh nhau, cũng không thể gặp gỡ gia đình cả hai bên”.
“Cho nên anh đang nghĩ, cuộc sống như vậy thực sự là những gì mà chúng ta mong muốn hay sao?”
“Tuyết Nhi, anh thực sự chỉ mong có thể cùng em và gia đình sống ở một nơi không có phân tranh, sống một cuộc sống yên ổn của riêng chúng ta mà thôi”.
Nghe xong những lời này, Lý Tuyết sững sờ, cô không khỏi nhớ lại cuộc sống của những ngày trước đây.
Mặc dù bị mọi người coi thường, cuộc sống túng thiếu, nhưng ít nhất cả nhà bọn họ vẫn được ngồi chung cạnh nhau.
Có một câu nói rất hay rằng, có được thì có mất.
Bây giờ bọn họ có tiền, có tiền rồi nhưng lại mất đi người thân, bạn bè.
Lý Tuyết nói nhỏ: “Đứng trước tiền bạc và quyền lực, rất dễ đánh mất bản thân”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng rồi hôn lên trán cô nói: “Bây giờ nghĩ lại, có một số việc dường như không phải là do chúng ta quyết định”.
“Lúc đầu bố em đồng ý cho anh tiền làm phẫu thuật, là bởi ông ấy đã sớm đoán ra được, ông ấy đã biết trước anh là người nhà họ Bạch từ lâu, cho nên mới đưa ra điều kiện để anh kết hôn với em”.
“Ông ấy biết thói quen hành động của nhà họ Bạch, cho nên mới sắp xếp tất cả những chuyện xảy ra sau đó, đồng thời cũng không để cho anh phát giác ra bất cứ điều gì không hợp lý”.
Lý Tuyết nghe đến đây khẽ cúi đầu, thấp giọng nói: “Vậy anh có trách ông không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Anh nghĩ anh không có tư cách này, nhưng mà, em có trách ông ấy không?”
Trước đó, lúc Bạch Diệc Phi phải làm mồi nhử để dẫn dụ kẻ đứng sau thao túng mọi thứ lộ diện, Lý Cường Đông đã nói rất rõ ràng, chỉ cần giữ được anh, cho dù phải hy sinh Lý Tuyết thì ông ấy cũng quyết không từ bỏ.
Cho nên, Lý Tuyết mới là người có tư cách để đi trách Lý Cường Đông nhất.
Chỉ là, Lý Tuyết là người rất đề cao chữ hiếu, cô lắc nhẹ đầu: “Ông ấy là bố em”.
Bạch Diệc Phi khẽ thở dài, sau đó nói: “Bây giờ chúng ta có thể tự mình đưa ra sự lựa chọn rồi”.
“Chúng ta không quan tâm đến âm mưu của bọn họ nữa, cũng không quan tâm cái địa vị gia tộc gì đó nữa, không quan tâm đến Đạo Trưởng của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp nữa, tất cả những thứ này chúng ta đều không quan tâm, chẳng có liên quan gì đến chúng ta nữa”.
“Chỉ cần chúng ta có thể cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với bọn họ thì chúng ta sẽ có thể sống một cuộc đời yên ổn của chúng ta”.
“Chúng ta sẽ tìm một chỗ không có ai biết chúng ta để định cư, đầy đủ cả nhà, sống cuộc sống bình yên, như vậy không phải rất tốt hay sao?”
Lý Tuyết nghe vậy trong lòng không khỏi rung động, cô cũng muốn sống cuộc sống như vậy, cho nên hơi mỉm cười gật đầu: “Được”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy có chút kinh ngạc, bởi vì ban đầu anh còn lo lắng Lý Tuyết sẽ không nỡ từ bỏ mọi thứ, anh đã chuẩn bị một đống lý do để thuyết phục cô, nhưng mà bây giờ thì không cần dùng đến nữa rồi.
Tần Hoa đã trở thành người thực vật, Từ Lãng giờ đang bị thương nặng nằm liệt giường, Ngưu Vọng vì con trai của mình mà bất đắc dĩ phải phản bội anh, cùng với những người đã chết trong hang vàng ở đảo Lam.
Gặp được hai chị em Dương Xảo và Dương Lâm, gặp được Sa Phi Dương bị bị nhốt hơn mười năm, cùng với vị thuyền trưởng mà họ gặp trên đường trở về.
Tất cả những điều này khiến Bạch Diệc Phi giác ngộ triệt để.
Anh muốn từ bỏ tất cả mọi thứ trước mắt để theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi hỏi: “Tiếp theo anh định làm thế nào?”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Anh đã nghĩ xong hết rồi, tập đoàn Phi Tuyết sẽ giao cho Vương Lâu, tập đoàn Hầu Tước giao cho Long Linh Linh, bệnh viện Ngoạ Long giao cho Lưu Hiểu Anh, khu du lịch nghỉ dưỡng Sở Giang giao cho Lưu đầu trọc”.
“Sẽ cho Từ Lãng một trung tâm thương mại, Bạch Hổ có thể đi kinh doanh một siêu thị, Chung Liên thì cho cô ta một chuỗi nhà hàng, còn Trần Hạo thì…”.
Bạch Diệc Phi đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện.
“Sau đó cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi đây, tìm một nơi nào đó để sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta”.
Lý Tuyết vui nghe vậy vui vẻ gật đầu: “Được”.
Bạch Diệc Phi lại nói với Lý Tuyết: “Vậy bây giờ em đi từ chức”.
Nhưng Lý Tuyết lại nói: “Mặc kệ, không từ chức nữa, chúng ta cứ thế đi luôn thôi!”
“Đi!”
Hai người nắm tay nhau ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người nào đó từ phía bên ngoài mở ra, Lưu Hiểu Anh vội vàng chạy ào vào trong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi.
Lưu Hiểu Anh sững sờ tại chỗ.
Lý Tuyết thì rất kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”
Vừa dứt lời, Lý Tuyết đột nhiên đỏ mặt, nếu như cô ta mà vào sớm mấy phút trước, vậy không phải…
Lý Tuyết không dám nhìn Lưu Hiểu Anh, hơi cúi đầu.
Bạch Diệc Phi lại chẳng thấy có gì, cười nói: “Tôi đến thăm vợ, sau đó đưa cô ấy đi”.
Lưu Hiểu Anh sững sờ một hồi mới phản ứng lại: “Đi đâu cơ?”
Nói xong dường như cũng không để ý lắm, sau đó rất vui mừng nói: “Tuyết Nhi, tôi đến báo cho cô một tin vui”.
“Tin vui gì?”, Lý Tuyết không thể không ngẩng đầu lên.
Lưu Hiểu Anh lập tức chạy qua nắm chặt lấy tay Lý Tuyết, cực kỳ vui vẻ nói: “Trước đó tôi đã lấy máu của cô đưa cho dì hai của tôi xem rồi, dì ấy cũng đã xem qua rồi, dì ấy nói là có thể chữa, ngày mai dì hai của tôi sẽ tới thủ đô, đến lúc đó thì có thể chữa được bệnh cho cô rồi”.
Mọi người đều biết Lưu Hiểu Anh đang nói đến việc chữa bệnh vô sinh cho Lý Tuyết.
Lý Tuyết nghe vậy thì cũng vui mừng khôn xiết: “Thật không? Thật là tốt quá!”
Nhưng Lưu Hiểu Anh đột nhiên hít hít, nhíu mày nói: “Đây là mùi gì vậy?”
Khi Lý Tuyết nghe thấy câu này thì mặt lập tức đỏ lựng, không nói gì nữa.
Bạch Diệc Phi đương nhiên biết, nhưng anh lại giả bộ như không biết nói: “Mùi gì? Không ngửi thấy!”
Lý Tuyết nghe vậy, vọi vàng gật đầu: “Không có mùi”.