Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàm Rắn không thể ngờ được, một cao thủ như gã lại bị một kẻ không có tý thực lực gì như Bạch Diệc Phi bóp chết, hơn nữa còn không thể phản kháng.

Bạch Diệc Phi ngồi không được bao lâu thì đứng dậy, mau chóng lái xe đi về phía thôn.



Từ Lãng lúc này đang phải đối phó với hai người nên có hơi gặp khó khăn, Hồng Hâm lại giỏi dùng độc, hại anh ăn một đao của tên Đao Vương.

Đương nhiên, tên Đao Vương cũng không khá hơn bao nhiêu. Từ Lãng bắt được cơ hội cho gã một nhát.

Còn Hồng Hâm ngoại trừ thở dốc ra thì không bị thương gì.

Sau một hồi ẩu đả, hai bên đều ngầm hiểu mà dừng lại.

Hồng Hâm thở dốc, đắc ý cười: “Mày đừng giãy chết nữa, mày cho rằng một mình mày có thể đánh lại hai người bọn tao à?”

Đao Vương gật đầu: “Hơn nữa đống quyền cước của mày không xứng với danh xưng đệ nhất sát thủ của thủ đô!”

Câu này rõ ràng là nhạo báng.

Từ Lãng nghe xong mặt không cảm xúc nhưng trong lòng đã bắt đầu nghĩ đến việc giết người rồi. Sở trường của sát thủ là giết người, cho dù trong bất kỳ tình huống nào thì cũng phải giữ bình tĩnh để giải quyết mục tiêu.

“Xứng hay không đợi tao giết chúng mày thì sẽ rõ!”

Hồng Hâm coi thường, còn khiêu khích: “Có giỏi thì mày làm đi!”

Đao Vương khinh bỉ: “Mày ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Từ Lãng cũng không phí lời mà cầm một con mã tấu xông lên.

Đao Vương và Hồng Hâm thấy vậy thì cũng đồng loạt ra tay. Trong nháy mắt, ba người lại quần ẩu.

Dù sao cũng là một đấu hai, Từ Lãng quả thực lực bất tòng tâm.

Một lúc sau, gã đã bị thêm không ít vết thương nhưng không ảnh hưởng đến hành động.

Là một sát thủ, cho dù có bị trúng đạn thì cũng phải bỏ qua đau đớn mà đuổi giết mục tiêu.

Hồng Hâm và Đao Vương lúc này cũng đã buông lỏng hơn. Trong mắt chúng, Từ Lãng đã là người chết, bọn chúng chỉ đang chơi đùa với gã một chút mà thôi.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, đối mặt với một sát thủ thì nhất định phải thật cảnh giác, như vậy mới không để lộ bất kỳ sơ hở nào cho đối phương.



Bạch Hổ lúc này đang phải đối mặt với vợ chồng La Cuồng, bọn chúng cũng là cao thủ. Nếu một đánh một thì cõ lẽ anh ta còn đánh được ngang tay, nhưng một mình anh phải chấp hai người thì sẽ hơi quá sức.

Quả là vậy, Bạch Hổ đã đánh với bọn chúng rất lâu rồi, phần lớn đều là anh ta rơi vào thế bị động chịu đòn.

May mà cơ thể anh ta cứng cáp, cũng thường xuyên ăn đánh nên lúc này mới chịu được.

Vợ chồng La Cuồng đánh anh ta nhiều như vậy mà anh ta vẫn không kêu lên một tiếng, đã thế lại vẫn còn sức mà đánh với chúng. Điều này khiến chúng rất ức chế.

“Đợi đã!”

Bông hoa của Linh Nam đột nhiên hét lên.

Bạch Hổ và La Cuồng nghe vậy thì đều dừng tay mà nhìn sang.

Bông hoa Linh Nam nói: “Mày làm bằng gì vậy hả? Ăn đòn nhiều thế mà không đau à? Còn không kêu lấy một tiếng”.

La Cuồng gật đầu: “Mình à, tôi cũng thấy kỳ lạ!”

“Chồng à, người ta mệt rồi, hay là cứ giết nó luôn đi?”, Bông Hoa làm nũng với La Cuồng.

Bạch Hổ thấy vậy thì khóe miệng co giật. Bông Hoa Linh Nam còn coi như xinh đẹp nhưng ngoại hình của La Cuồng thực sự khiến người ta cạn lời, vừa thấp lại vừa xấu, cũng không biết ả ta nghĩ sao mà lại lấy một người đàn ông như vậy, đã thế còn làm nũng.

La Cuồng cười ngô nghê: “Nếu mình mệt rồi thì nghỉ đi, tôi sẽ mau chóng giải quyết tên này”.

“Chồng thật tốt!”, bông hoa cười thẹn thùng, còn liếc mắt đưa tình với La Cuồng.

La Cuồng nhất thời vui vẻ: “Vợ, hay là lát nữa chúng ta…”.

“Đáng ghét…”, Bông hoa điệu bộ kêu lên một tiếng, dừng một lát lại nói: “Mình còn không mau lên!”

“Được, được, được!”, La Cuồng lập tức cười gật đầu, biểu tình cũng trở nên dâm đãng.

Bạch Hổ thấy thế thì nổi hết cả da gà. Để tránh bản thân lại chịu tội, anh cũng không nói nhiều mà xông lên.

La Cuồng và Bông hoa Linh Nam quả thực rất mạnh, cho dù anh chủ động ra tay thì một lát sau cũng bị hai người chúng đè ép. Huống hồ người ta còn là cặp vợ chồng vô cùng ăn ý.

Bạch Hổ lùi lại từng bước, không biết đã bị đánh trúng bao nhiêu cái, dù vậy anh vẫn không để ý.

Vợ chồng La Cuồng cuối cùng cũng chơi chán, định ra tay kết liễu anh ta.

Anh ta cũng cảm giác được ánh mắt chúng thay đổi, trong lòng trở nên nặng nề, cười khổ một tiếng, xem ra hôm nay anh ta phải nằm lại đây rồi.

Không biết La Cuồng kiếm đâu ra một thanh mã tấu, đâm thẳng về phía tim của Bạch Hổ.

Lúc này, Bông hoa Lĩnh Nam đang phân tán sự chú ý của anh ta, khiến anh ta không cách nào ứng phó được với La Cuồng, như vậy anh ta nhất định sẽ phải chết.

Nhưng lúc này, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mắt La Cuồng.

Hắn ta nhất thời nhắm mắt lại.

Bạch Hổ nhân cơ hội trốn thoát, lui đến vị trí an toàn.

Đối phương lái chiếc jeep đến, tốc độ không phải rất nhanh, cuối cùng dừng lại bên người anh.

Bởi vì ánh sáng mạnh nên La Cuồng và Bông Hoa Linh Nam vụt mất cơ hội giết Bạch Hổ. Lúc này, bọn chúng nhìn về phía chiếc xe, biểu cảm giận giữ.

Ngay sau đó, một người bước xuống xe.

Tần Hoa.

Bạch Hổ hơi bất ngờ. Sao Tần Hoa lại ở đây? Lại còn kịp thời như vậy. Lẽ nào Bạch Diệc Phi thông báo cho anh ta?

Quả thực đúng là vậy.

Lúc Bạch Diệc Phi một mình đuổi theo Hồ Thiên Cẩm thì bên cạnh anh đã không còn ai nữa, nhưng ông ta thì vẫn còn. Hết cách, anh chỉ đành gọi điện cho Tần Hoa.

Tần Hoa đại diện cho phía cảnh sát, có lẽ có thể dọa đám Hồ Thiên Cẩm một chút, cũng có thể giúp đỡ Bạch Hổ và Từ Lãng.

“Thằng nhóc từ đâu chui ra vậy, muốn chết à?”, La Cuồng tức giận nói.

Bông Hoa Linh Nam thì cười lạnh, khoác tay La Cuồng nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết lượng sức, cứ thích đi tìm đường chết”.

Tần Hoa nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi là cảnh sát, các người đánh nhau ở đây thì mời theo tôi về đồn”.

“Hả?”

Cảnh sát?

Cái mẹ gì vậy?

Tần Hoa đã lấy còng tay ra, nghiêm túc nói: “Xin hai vị phối hợp”.

La Cuồng ngẩn ra một lát rồi lại gào lên: “Cảnh sát cái gì? Mày đùa tao à?”

Nửa đêm nửa hôm, lại là nơi vắng vẻ không người, sao cảnh sát lại đột nhiên chui ra được? Hơn nữa, có mỗi một mình anh ta đến lại còn mặc thường phục thì ai mà tin cho được?

Tần Hoa bất đắc dĩ mà lấy giấy tờ ra, vừa hay anh ta không tắt đèn xe nên có thể nhìn rõ chữ ghi tên tấm thẻ.

“Nhìn rõ chưa, tôi thật sự là cảnh sát”.

La Cuồng không tin mà ngó nhìn, sau đó sợ đến nhảy dựng, mẹ nó, cảnh sát thật kìa!

“Chồng ơi…”, Bông hoa Linh Nam thấy phản ứng của La Cuồng thì lập tức biết được thân phận của Tần Hoa, ả ta có hơi lo lắng.

La Cuồng đảo mắt, suy nghĩ trong chớp nhoáng, sau đó không cảm xúc mà lùi sang bên cạnh vợ mình, nói: “Cảnh sát cũng giết! Sẽ không ai biết được!”

Bông hoa nghe vậy thì gật đầu. Bọn chúng đã giết rất nhiều người, thêm một tên cảnh sát thì cũng thế.

“Lên!”

Hai người nhìn nhau, trực tiếp ra tay.

Bạch Hổ thấy vậy thì lập tức tiến lên. Tần Hoa chỉ là một cảnh sát, đối đầu với hai người này đến mình còn không thoát được huống chi là anh ta?

Nhưng một cảnh tượng khiến Bạch Hổ ngạc nhiên đến rớt cằm xuất hiện.

Tần Hoa vốn đứng sau lưng anh trong chớp mắt đã tiến đến trước mặt La Cuồng. Hắn ta vừa nâng tay đã bị Tần Hoa nắm chặt, mà một tay khác của anh ta khoát lên lưng hắn ta.

Cuối cùng, Tần Hoa dùng sức, ném hắn ta đi như ném một viên đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK