Người phụ nữ đó cười, trên mặt còn mang theo vẻ ngượng ngùng: "Ngày hôm qua mọi người đều uống say".
"Bồ Khánh đâu?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Người phụ nữ đáp: "Anh ấy đi làm việc rồi".
"Làm việc?", Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc.
...
Bạch Diệc Phi đi tới boong thuyền, vừa hay nhìn thấy một đám người mặc quần áo bằng nhựa, đeo ủng dài đi mưa, đang đứng thu lưới trên boong thuyền.
Trên boong thuyền chất rất nhiều cá mà anh không biết tên.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh mặn nồng nặc.
Bạch Diệc Phi tìm được Bồ Khánh trong đám người, Bồ Khánh đang đứng trong đống cá để phân loại.
Sau khi Bồ Khánh nhìn thấy Bạch Diệc Phi, anh ta vừa lấy cá vừa cười nói: “Cậu tỉnh rồi hả?”
Anh ta thấy trên mặt Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nên lại giải thích một câu: "Tuy rằng công việc này vừa mệt mỏi vừa mất mặt, nhưng một tháng tôi có thể kiếm hai ba chục ngàn đấy!"
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lui qua một bên tựa vào lan can, anh móc một điếu thuốc ra, sau khi đốt xong bèn đưa cho Bồ Khánh, anh lại hỏi: "Sao ra biển mà còn mang theo vợ con thế?"
“Không phải do hết cách sao?”, Bồ Khánh thở dài một hơi, chỉ nói một câu đó.
Bạch Diệc Phi biết Bồ Khánh không muốn nói nữa, nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ đốt thêm một điếu thuốc cho mình.
Tuy rằng Bồ Khánh giống như kẻ hầu của Tiêu Vinh Đào, nhưng anh ta lại không giống Tiêu Vinh Đào, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy bạn cùng lớp vẫn rất vui mừng.
Bồ Khánh nhận điếu thuốc, anh ta kéo một bao tay bằng nhựa ra, sau đó hít một hơi rồi hỏi Bạch Diệc Phi: "Cậu thì sao? Bây giờ cậu thế nào rồi? Sao lại đi thuyền? Đi đến đảo Lam hả?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Đi xem thử, sau đó nhìn thấy thuyền các cậu đi về nên tôi lặng lẽ đi theo".
Nghe thế thì Bồ Khánh rất nghiêm túc nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi nói cho cậu biết, đừng có lại chỗ đó nữa, chỗ đó không những không kiếm ra tiền, mà không cẩn thận có khi mất mạng luôn đấy".
Bạch Diệc Phi gật đầu.
“Này người anh em, tình huống nhà cậu tôi cũng biết", Bồ Khánh cười vỗ vai Bạch Diệc Phi: “Hay là cậu đi theo tôi đi, tôi đi tìm ông chủ nói một chút, đi ra biển đánh cá tuy rằng không kiếm được nhiều tiền, nhưng một tháng một hai chục ngàn vẫn được".
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì hơi sững sờ.
Bồ Khánh không chú ý biểu cảm của Bạch Diệc Phi, mà dùng sức hít một hơi thuốc lá, sau khi nhả ra thì ném tàn thuốc xuống biển, sau đó lại đeo bao tay lên tiếp tục công việc: "Tôi đã nói với cậu rồi, cậu đừng cảm thấy công việc này mất mặt, trong đám bạn học chúng ta, hiện giờ chắc hẳn tiền lương của tôi là cao nhất rồi".
“Cậu cũng đừng nghĩ tôi mạnh miệng, cậu nhìn Tiêu Vinh Đào mà xem...Aiz, đúng rồi, có phải cậu hay gây gổ với anh ta không?”
Bạch Diệc Phi tùy ý nói: "Hồi còn đi học có vài lần".
Bồ Khánh nghe thế thì khoát tay: “Ôi, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi chứ? Không nhắc tới nữa, nhưng mà nói tới mới nhớ, hình như nhà Tiêu Vinh Đào rất giàu đấy".
“Há há...nhưng đó là trước kia, hôm trước anh ta tìm tôi để vay tiền đấy!”
Bạch Diệc Phi không khỏi hỏi: "Vậy cậu có cho mượn không?"
Thật ra Bạch Diệc Phi biết rõ, công ty của Tiêu Vinh Đào chính là do anh tự tay phá hủy, hơn nữa tên này còn suýt chút nữa khiến Lý Tuyết tức chết.
Bồ Khánh cười ha ha nói: "Dù sao cũng là bạn học cũ mà, vẫn nên cho mượn ít tiền. Hơn nữa trước kia hồi ở trường học đối xử với bọn tôi cũng không tệ, còn thường xuyên mời bọn tôi ăn cơm."
“Nhưng mà...”, Bồ Khánh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cũng không biết rốt cuộc anh ta làm gì nữa, lăn lộn ngoài đó tới mức như vậy".
“Aiz, nói cho cùng vẫn không thể dựa vào bố mẹ, phải dựa vào chính mình".
“Cuối cùng thì tôi vẫn cho anh ta mượn năm chục ngàn, đã chuyển khoản rồi. Dù sao hiện giờ tôi cũng có thể kiếm tiền, năm chục ngàn này cũng chỉ hai tháng tiền lương thôi".
Bạch Diệc Phi nghe đến đó thì đột nhiên hỏi: “Bồ Khánh, chẳng lẽ cậu không thắc mắc tôi lên thuyền như thế nào sao?"
Bồ Khánh vừa tiếp tục làm việc vừa nói: "Cái này có gì mà phải tò mò? Những người lên đảo thì hầu hết đều hối hận đã đến chỗ này, mỗi lần bọn tôi tới đây đều sẽ có mấy người lén lên thuyền, muốn cùng bọn tôi trở về. Đại ca của bọn tôi cũng biết cái khó của bọn họ, nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua".
“Nói tới cũng thấy tò mò, thật ra tôi tò mò cái này hơn, sao cậu biết đảo Lam thế? Rồi đi đến đảo Lam như thế nào?”
Bạch Diệc Phi cảm thấy nếu mình ăn ngay nói thật thì có thể sẽ hù Bồ Khánh, nên bèn thở dài một hơi nói: "Chỉ vài ba câu thì không nói rõ được".
“Vậy chờ đến khi chúng ta về rồi hẵng nói", Bồ Khánh không để ý, sau đó anh ta nhìn thấy một người mặc giống quần áo bọn họ, đang ngậm một điếu thuốc đi đến. Thấy thế thì anh ta bèn nói với Bạch Diệc Phi: "Đó chính là ông chủ của bọn tôi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với họ cho".
Bạch Diệc Phi còn chưa kịp đáp lại thì Bồ Khánh đã đứng lên, còn lôi kéo Bạch Diệc Phi chạy tới bên đó.
“Ông chủ, đây là bạn cùng trường của tôi, tên Bạch Diệc Phi, mới từ đảo Lam trốn ra. Ông xem...", Bồ Khánh cười ha hả móc ra một gói thuốc lá từ trong túi của mình, sau đó đưa một điếu cho ông chủ kia.
Bạch Diệc Phi nhìn thoáng qua, là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài tầm bốn mươi, năm mươi tuổi.
Sau khi người đàn ông trung niên nhận điếu thuốc rồi nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng ông ta nhíu mày nói: "Bạch Diệc Phi? Cái tên này sao nghe có chút quen quen?"
Bạch Diệc Phi thấy thế thì cười đáp: "Dạo này người trùng tên nhiều ghê".
Người đàn ông trung niên nghe thế cũng cảm thấy vậy, ông ta không nhìn anh nữa mà là nhìn về phía Bồ Khánh, đột nhiên cười khẩy: “Bồ à, anh đúng là có bản lĩnh nhỉ, có phải cảm thấy mình mới là ông chủ không?”
“Ông chủ, cái này…sao ông chủ lại nói thế?”, Bồ Khánh có chút bối rối trả lời.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì vừa cười khẩy vừa vươn tay vỗ mặt Bồ Khánh: “Còn không phải sao? Anh nhìn xem có ai mang theo vợ con lên thuyền không! Ngay cả tôi cũng không có đó?"
“Còn nữa, anh nói eo anh không tốt, tôi nghe thế thì sắp xếp cho anh công việc phân loại, đây chính là công việc nhẹ nhàng nhất".
“Bồ à, tôi bảo này, anh đừng tự coi mình là quan trọng. Nếu không phải sếp coi trọng năm năm kinh nghiệm làm việc của anh, thì anh cảm thấy bản thân có thể được đãi ngộ đặc biệt như vậy sao?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy những lời này thì không khỏi nhíu mày.
Không chỉ vậy, lực lúc người đàn ông trung niên kia vỗ vào mặt Bồ Khánh cũng không phải nhẹ gì.
Nhưng Bồ Khánh vẫn dùng vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không nổi giận, còn ăn nói khép nép: "Đúng, ông chủ nói gì cũng đúng, tôi hiểu quy tắc mà, tôi hiểu..."
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một xấp tiền từ trong túi, lại nhìn chung quanh một lần, phát hiện không ai chú ý bèn nhét nhanh vào trong túi áo người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy toàn bộ quá trình, đợi đến lúc tiền vào túi của mình thì mới cong khóe miệng. Sau đó ra vẻ rất bất đắc dĩ nói: "Aiz, cũng được thôi, nhìn thái độ làm việc của anh cũng không tệ lắm, vậy hôm nay nể mặt anh vậy!"
Sau khi nói xong thì quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi: "Này nhóc, chịu được khổ không?"
“Có", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Người đàn ông trung niên vỗ bả vai Bạch Diệc Phi: "Được, cậu cứ đi theo Bồ làm việc trước đi, chờ lên bờ rồi thì ký hợp đồng".
Sau khi nói xong thì quay người rời đi.
Mà lúc này đây trong lòng Bạch Diệc Phi có chút cảm động. Dù sao ban đầu lúc ở trường học, quan hệ giữa anh và Bồ Khánh cũng không phải rất tốt, nói thẳng ra thậm chí còn không bằng Tiêu Vinh Đào.
Nhưng nhiều năm về sau, lần thứ hai gặp mặt thì tâm trạng kích động và thiện ý biểu hiện ra ngoài của Bồ Khánh còn nhiều hơn cả Tiêu Vinh Đào.
Vào lúc biết anh khốn khó thì lại giúp mình, thậm chí còn đút tiền cho người đàn ông kia. Hơn nữa nhìn độ dày của xấp tiền kia ít nhất cũng phải một hai chục ngàn.
Như vậy tính ra vì giúp anh có một công việc, Bồ Khánh không chỉ ăn nói khép nép xin người kia, mà còn tốn mất nửa tháng tiền lương cho anh.
Cho dù là như vậy thì anh ta cũng không để ý, ngược lại còn sau khi người đàn ông đó rời đi anh ta còn cười nói với Bạch Diệc Phi rằng: "Cậu thấy ông chủ này của tôi có phải rất tốt hay không? Nói dăm ba câu đã chịu cho cậu ở lại trên thuyền rồi".
Thật ra Bạch Diệc Phi muốn từ chối, song tấm lòng này của Bồ Khánh đã khiến anh không nói được lời từ chối.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi chỉ đành thở dài một hơi, hỏi anh ta: "Cậu có từng nghĩ đổi một việc khác không?"
Bồ Khánh thở dài một tiếng, sau đó vỗ vai Bạch Diệc Phi, nói lời thấm thía: "Bạch Diệc Phi, tôi đã nói với cậu rồi, nếu như đã trốn ra từ đảo Lam rồi thì cũng đừng nghĩ đến những thứ kia nữa".
“Tôi đã làm cái này năm năm, cũng đã tới lui đảo Lam trên mười lần, cũng không dám nói hiểu rõ toàn bộ về tình huống trên đảo Lam, nhưng ít nhất cũng biết đại khái. Đảo Lam này thật sự không phải là một nơi có thể phát tài đâu".
Bạch Diệc Phi nghe thế không khỏi nhìn Bồ Khánh thêm vài lần, sau đó lại hỏi anh ta: "Nếu cho cậu quản lý một thành phố, cậu có lo được không?"
“Cái này có cái gì mà không lo được chứ?”, Bồ Khánh không chút do dự nói, hơn nữa còn rất tự tin: “Tôi đã nói với cậu rồi, thị trấn nhỏ mini của tôi đã không phải còn bé tý nữa rồi, giờ đã là đô thị lớn đấy!"
Cái quái gì?
Bạch Diệc Phi giật mình sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, không ngờ Bồ Khánh đang nói đến trò chơi. Anh bó tay thật sự.
…
Đợi đến lúc thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, một mình Bồ Khánh mang về ba cặp lồng đựng cơm, sau đó lại dẫn Bạch Diệc Phi về trong phòng nhỏ của khoang thuyền hồi sáng.