Bạch Khiếu ngồi trên xe lăn, hai tay quét mạnh lên mặt bàn phía trước khiến cho ly trà trên đó rơi loảng xoảng xuống mặt đất vỡ tan.
“Một đám vô dụng!”
“Vô dụng!”
Bạch Khiếu nổi điên quát tháo, phái nhiều người như thế để đi giết Bạch Diệc Phi mà vẫn để cho anh ta sống sót, không phải vô dụng thì là gì?
Sau cùng, khi Bạch Khiếu phát tiết hết cơn tức thì một người đàn ông đeo mặt nạ sắt nãy giờ vẫn đứng phía sau hắn mới lên tiếng nói: “Cậu chủ Bạch, bước tiếp theo trong kế hoạch của anh là gì?”
“Nếu như không có, vậy bên kia…”
“Không được!”, Bạch Khiếu lập tức mở miệng ngăn lại: “Không được để lộ thân phận quá sớm!”
“Vậy kế hoạch của anh là?”, mặt nạ sắt lạnh lùng hỏi.
Hai mắt Bạch Khiếu nheo lại, không còn vẻ tức giận ban nãy nữa mà ngược lại là vẻ bày mưu tính kế: “Bước tiếp theo, đương nhiên sẽ là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Bắc Hải”.
“Đã hiểu”.
“Đúng rồi, anh điều tra tên Tần Sơn kia đến đâu rồi?”, Bạch Khiếu đột nhiên lại nhớ ra cái người thú vị này.
Mặt sắt nhàn nhạt đáp lời: “Tra được rồi, là…”.
“Tốt lắm, người bên đó có biết không?”, Bạch Khiếu hỏi.
“Vẫn chưa biết, còn chưa gặp”.
“Vậy để bọn họ đi gặp nhau, làm quen chút”.
“Đã biết”.
…
Biệt thự nhà họ Tùng.
Tùng Thảo Ngọc mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen ngồi bên cạnh hồ cá cho cá ăn, tiện thể nghe người phụ nữ da ngăm đen báo cáo.
“Mai Sáu kịp thời xuất hiện đã cứu được mạng của đám người Bạch Diệc Phi, sau đó thì Trường Tiễu cũng xuất hiện giúp đỡ cho Bạch Diệc Phi chạy trốn, đến cuối cùng thì lại lòi ra một đám người cầm súng đến giết hết những người còn lại”.
Tùng Thảo Ngọc càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi: “Cho nên Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn còn sống?”
“Đúng”.
“Đáng chết!”
“Nhiều người như thế mà cũng không giết được nổi hắn, hắn có ba đầu sáu tay à?”, Tùng Thảo Ngọc cực kỳ phẫn nộ ném hết chỗ thức ăn cá vào trong hồ: “Toàn là một lũ vô dụng”.
Lần vây giết này ngoài tứ đại gia tộc ra còn có thêm những gia đình quyền thế khác nữa, số người cộng lại ít nhất cũng phải đến mười gia tộc, phái đi gần hai ba trăm người mà vẫn không thể giết được Bạch Diệc Phi, ngược lại còn bị Bạch Diệc Phi giết sạch!
Con mẹ nó ô nhục cả dòng họ!
Tùng Thảo Ngọc tức đến nỗi ngực phập phồng: “Đi, tra cho tôi đám người kia là thế nào?”
Ông ta dù có nổi điên thế nào đi nữa thì ít nhất vẫn có đầu óc, đám người cầm súng đó chắc chắn không phải người của Bạch Diệc Phi, như vậy, tức là có người ở phía sau đang âm thầm giúp đỡ Bạch Diệc Phi.