Cô gái kia nghe thấy vậy thì vui mừng đi vào trong phòng.
Bạch Diệc Phi đóng cửa lại, nhưng vừa xoay người thì cảnh tượng trước mặt khiến anh giật mình.
Trong lúc anh đóng cửa thì cô gái đó đã cởi hết quần áo ra, chỉ còn lại mỗi đồ lót. Cô ta còn chạy vào nhà tắm, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi tắm chút, anh đợi chút xíu nha”.
Anh vẫn chưa kịp nói gì thì cô ta đã đóng rầm cửa nhà tắm lại. Điều này thật khiến người ta kinh ngạc, mát xa cho người khác mà mình phải đi tắm trước sao?
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chắc là giờ kinh doanh không tốt nên mới cố gắng đẩy mạnh ngành ‘phục vụ’ này lên một cách tốt nhất chăng. Cuối cùng anh thở dài một hơi: “Đúng là không dễ dàng gì”.
Trong nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy còn kèm theo tiếng nói mềm mại của cô gái kia: “Anh ơi, anh cứ yên tâm. Kỹ thuật của tôi tốt lắm, anh chỉ cần nằm xuống hưởng thụ là được”.
Bạch Diệc Phi ngưng lại chút, hỏi: “Nằm ư?”
Lẽ nào muốn mát xa đầu sao? Hình như cảm giác đó rất tuyệt.
Vì thế mà Bạch Diệc Phi nằm lên giường đợi cô gái đó đi ra.
Hai mươi phút sau, cô ta từ nhà tắm đi ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, đầu búi kiểu tóc củ hành, chỉ có phần gần cổ còn ướt.
“Anh à, nhìn dáng vẻ của anh như kiểu lần đầu ý nhỉ?”, cô ta cười ngọt ngào nói với Bạch Diệc Phi.
Anh gật đầu, nói: “Đúng là lần đầu đi mát xa”.
Cô ta cười, nói: “Nhìn bộ dạng căng thẳng của anh là biết rồi. Anh à, anh cứ thả lỏng người, tôi đến cởi đồ giúp anh nhé”.
Cô ta nói xong thì đi đến mép giường giơ chân dài trắng nõn ra rồi ngồi trực tiếp lên người Bạch Diệc Phi, sau đó ấn ngực anh xuống, một tay khác thì cởi thắt lưng của anh ra.
“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi xoay người đá cô ta xuống giường.
Đến bây giờ anh mới hiểu cô ta nói mát xa là như thế nào?
“Nói là mát xa cơ mà? Cô đang làm cái quái gì vậy?”, Bạch Diệc Phi sợ hãi, hỏi.
Ban nãy động tác của anh khá thô lỗ, anh đá cô ta xuống giường khiến khăn tắm cũng rơi cả ra. Làn da trắng nõn cùng với body mê người đang bày ra trước mặt anh.
Cô ta lập tức cúi đầu rồi õng ẹo nói: “Ôi anh thô lỗ quá đi. Thì là mát xa… Mát xa toàn thân đó”.
Mát xa toàn thân ư?
Bạch Diệc Phi run rẩy, nói: “Mẹ kiếp, không cần nữa”.
Vừa nói anh vừa kéo chăn trên giường xuống ném lên người cô ta.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh ra.
“Rầm”, cửa phòng bị đạp vào tường, tiếp đó là một nhóm người xông vào.
Đám người này ăn mặc rất bụi bặm, kiểu tóc và màu tóc cũng không kém phần nghịch ngợm. Chúng có tổng cộng bảy tám người, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì chúng liền lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh Bạch Diệc Phi và cô gái kia.
Thông thường, con gái mà gặp phải những tình huống như này thì họ chắc chắn sẽ rất hoảng loạn nhưng cô gái này thì rất điềm tĩnh, còn cố ý đứng lên rồi ngồi ở bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Anh vốn rất luống cuống, nhưng giờ nhìn thấy hành động này của cô ta thì anh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, sau đó bình tĩnh trở lại.
Đợi sau khi đám người này chụp ảnh xong thì tên cầm đầu trông khá dữ tợn, mặt mày phẫn nộ bước tới. Gã xách cổ Bạch Diệc Phi lên, hung hăng nói: “Mẹ mày chứ, mày dám ngủ với con đàn bà của tao à?”
Bạch Diệc Phi nhìn cô gái kia một cái, cô ta lại mỉm cười với anh, sau đó thản nhiên mặc quần áo lên.
“Định tống tiền hả?”, Bạch Diệc Phi nhếch lông mày lên, nói.
Nghe thấy vậy, tên cầm đầu lập tức quát: “Ông mày ỉa vào ý! Tống tiền cái gì? Mày dám ngủ với con hàng của tao, mày chán sống rồi à?”, nói xong gã giơ nắm đấm lên định đánh Bạch Diệc Phi.
Nhưng nắm đấm vẫn chưa đến người Bạch Diệc Phi thì tên cầm đầu đó đã ngã nhào trên đất.
Nhìn thấy cảnh này trong phòng liền yên tĩnh lạ thường.
Cô gái kia kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi.
Còn tên cầm đầu lập tức bò dậy, chỉ vào Bạch Diệc Phi quát mắng: “Mẹ mày chứ”.
“Chuyện hôm nay mày định xử công hay tư đây?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì lắc đầu, sau đó nhìn ra phía cửa sổ, đồng thời cũng ra hiệu tên cầm đầu kia hãy nhìn về hướng đó.
Nhưng tên đó không hiểu được ý của anh mà tức giận định đánh anh tiếp: “Con mẹ mày chứ! Mắt mày bị rút hết gân rồi à, đừng giở trò với bố mày. Có tin là bố mày tát chết mày không?”
Tên đàn em phía sau gã khá nhạy bén, hiểu được ý của Bạch Diệc Phi. Vì thế hắn chạy mấy bước đến bên cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống. Nhưng sau đó liền bị kinh hãi bởi cảnh tượng đó.
Bạch Diệc Phi thì thản nhiên, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, không nhìn ra vẻ căng thẳng nào.
Người đàn ông hung dữ kia thấy vậy thì trong lòng có chút thay đổi nhìn nhận về Bạch Diệc Phi: “Gặp phải tình huống như này mà tên này vẫn thản nhiên như vậy, chắc cũng không phải dạng tầm thường”, nghĩ đến đây, tên cầm đầu bỗng có chút khó xử.
Đúng lúc này, tên đàn em ban nãy run rẩy gọi một tiếng: “Đại… Đại ca… Mau… Mau nhìn kìa…”.
“Nhìn cái méo gì mà nhìn?”, tên đó trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó mới quát một tiếng.
Tên đàn em cũng không để ý, bởi vì lúc này hắn đang vô cùng sợ hãi, vẫy tay nói: “Đại ca… Anh đến… Đến…”.
Thấy vậy, tên cầm đầu trừng mắt, sau đó dặn dò đàn em: “Canh chừng nó cho tao”, nói xong gã mới đi về phía cửa sổ, lúc này cũng với dáng vẻ coi thường: “Mẹ kiếp, có gì mà ghê vậy? Nhìn thấy cái đéo gì rồi? Cái gì mà khiến mày sợ hãi thế hả?”
Tên đàn em run rẩy nói: “Thật sự…”.
Vẫn chưa dứt lời thì tên cầm đầu đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó thò đầu ra thì chỉ nhìn một cái mà trợn trừng mắt lên.
Tên đó rụt cổ lại, theo bản năng nuốt nước bọt ừng ực rồi xoay mạnh người lại, luống cuống chân tay đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cười khô hai tiếng, nói: “Đại ca… Hì hì… Thật xin lỗi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”.
Phản ứng lúc này của gã quá khác lúc đầu nên khiến đám đàn em cũng giật mình.
Cô gái kia cũng kinh hãi nói: “Anh Hoàng! Anh sao thế?”
Bạch Diệc Phi không thèm để tâm đến lời gã nói mà đi đến bên cạnh cửa sổ, cũng nhìn xuống bên dưới rồi nói: “Trận địa lớn thế”.
Bên dưới tầng của khách sạn có rất nhiều người tay cầm vũ khí. Bởi vì họ ở trên tầng nên không nhìn rõ mặt của những người bên dưới nhưng Bạch Diệc Phi đoán được đó là ai.
Bởi vì trên đường về anh đã phát hiện có bảo vệ đi theo anh. Sau khi quay về, anh đã dặn dò đám Trần Ngạo Kiều bảo họ nấp ở bên ngoài khách sạn.
Trong lúc anh xem tài liệu mà Lý Tuyết gửi cho anh thì anh cũng nhận được tin của Trần Ngạo Kiều, vì vậy anh mới biết bên dưới tầng có nhiều người như vậy.
Đám côn đồ ở trước mặt Bạch Diệc Phi chơi trò tống tiền với anh, rõ ràng là không cùng một giuộc với đám kia. Còn đám người khi nhìn thấy dưới tầng thì cứ nghĩ là thuộc hạ của Bạch Diệc Phi nên vô cùng sợ hãi.
Đúng như những gì Bạch Diệc Phi dự đoán, đám này là người mà Mã mắt chột, chú Hai của Mã Cẩm Long dẫn đến. Bọn chúng đuổi đến khách sạn nhưng không biết Bạch Diệc Phi ở phòng nào, cứ tìm từng phòng một thì rất phí thời gian nên chúng đã bao vây cả khách sạn luôn.
“Đại ca ơi, phải làm sao đây?”, một tên đàn em hỏi.
Mã mắt chột hừ lạnh một tiếng, dặn dò tên đàn em: “Mười thằng lên trên lục soát cho tao, tìm thấy thì gọi điện cho tao, những đứa còn lại canh chừng các ngả ra vào của khách sạn, không được cho kẻ nào chạy ra ngoài”.
“Vâng”, vì thế mười tên cầm gậy xông vào khách sạn.
Nhân viên ở khách sạn nhìn thấy đám người này thì sợ chết khiếp, ai nấy đều nấp hết đi, trong phòng lớn lúc này không còn một ai.
Đám đàn em xông vào khách sạn chưa bao lâu thì một chiếc xe Porsche dừng ở trước cửa khách sạn.
Mã An, bố của Mã Cẩm Long từ trên xe đi xuống, đi đến bên cạnh Mã mắt chột, sầm mặt hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”
“Cho người lên trên lục soát, nó dám đánh cháu của tao thì hôm nay nhất định phải đánh chết nó”, Mã mắt chột phẫn nộ quát.
Mã An ngưng một lát mới nói: “Tạm thời đừng để xảy ra án mạng. Sau khi tìm được thì cắt một tay của nó rồi bắt nó dập đầu trước mặt Tiểu Long là được”.
Mã mắt chột không đồng ý, nói: “Sao có thể thế được? Cắt một tay của nó thì dễ dàng cho nó quá”.
“Đừng manh động, chuyện này cứ nghe lời tôi nói đi”.
Đúng lúc này, đột nhiên có hơn chục chiếc siêu xe dừng ở trước cửa khách sạn.
Những người xuống xe đều mặc vest, sau lưng còn có vệ sĩ. Vừa nhìn đã biết là những nhân vật máu mặt, đây đều là những ông trùm trong giới thương gia của thành phố Bắc Hải.