Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Thu đứng trong nhà hừ lạnh một tiếng: "Không phải vẫn chưa chết sao? Sao phải tức giận như thế hả?"

Tân Thu vừa nói vừa tìm cái gì đó cất cuộn len lại, lúc này anh ta mới yên tâm ngồi xuống.

Thật ra trong nhà rất lộn xộn, trông chẳng có chút thanh tao của bậc nhân sĩ ẩn cư nào.

Đúng lúc này Tử Y cũng xông vào ngôi nhà gỗ, cô ta hùng hổ nói: "Nếu không phải bà đây đến kịp thì bây giờ xác cũng lạnh ngắt rồi!"

Tân Thu hoàn toàn thờ ơ trước lời của Tử Y, nhưng không biết anh ta tìm ở đâu ra một bàn cờ: "Đến đây đến đây, làm một ván nào".

"Đến cái rắm! Đừng lái sang chuyện khác!", Tử Y tức giận hừ một tiếng.

Tân Thu bất đắc dĩ buông bàn cờ xuống: "Sư muội, không phải trước đây cô cũng phá vỡ quy tắc sao?"

Tử Y càng tức giận: "Mẹ kiếp! Tôi không có!"

Tân Thu cười một tiếng, anh ta trấn tĩnh nói: "Tôi biết cô còn cứu một người".

Dứt lời anh ta lại nghiêm túc nói: "Sư muội, cô cũng biết sư phụ từng cảnh cáo chúng ta, không thể để cho người bên ngoài biết đến sự tồn tại của chúng ta".

Tử Y nghe vậy thì khựng lại một lát, sau đó cười khan hai tiếng: "Ha ha… sư huynh, anh còn biết đan áo len hả, bái phục bái phục, ha ha..."

Tân Thu hơi trầm giọng: "Tử Y, quá đáng rồi đấy!"

"Ha ha...", Tử Y lại ôm bụng cười: "Hay là chúng ta giả vờ như không biết đi?"

Dứt lời thì vẻ mặt Tử Y lại trở nên nghiêm túc: "Anh quản lý đồ đệ của mình cho tốt vào".

"Rầm!", cửa đóng lại.

Tử Y rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ.

Tân Thu nhìn Tử Y rời đi thì mắt híp lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện: "Kỳ Kỳ, bảo sư huynh con nhẹ tay một chút".



Bạch Diệc Phi từ cơn đau tỉnh lại.

Sau lưng đau nhói, trước ngực cũng khó chịu, cơ đau nhức khiến cả khuôn mặt anh nhăn lại.

Anh mở mắt ra, sau khi ngồi dậy mới phát hiện nửa người trên của mình để không, ngực còn quấn băng.

Bây giờ anh đang ở trong một căn nhà, chính là căn nhà gỗ mà một tháng trước anh được huấn luyện đặc biệt.

Bạch Diệc Phi nhịn đau kéo chăn ra, muốn xuống giường.

Đáng tiếc vết thương quá đau, anh chỉ hơi dùng sức cũng đã đau đến mức không nhúc nhích được, anh nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày thì ngực lại đau đớn khôn nguôi.

"Tỉnh rồi à?"

Một giọng nói quen thuộc mang theo vẻ chán ghét truyền đến.

Bạch Diệc Phi kinh hãi, anh nghĩ đến bản thân vẫn chưa mặc quần áo thì lập tức kéo chăn lại, sau đó nhìn về phía cửa.

Tử Y xách đồ đi vào, thấy Bạch Diệc Phi, thì cắt ngang một tiếng: "Quần áo đều là tôi cởi cho cậu, chỗ nên nhìn hay không nên nhìn cũng thấy cả rồi, còn che gì nữa".

Bạch Diệc Phi: "..."

"Sư phụ…cứu con sao?", Bạch Diệc Phi bỏ qua câu hỏi vừa rồi.

Tử Y trợn mắt một cái rồi mang đồ để lên bàn: "Đang nói nhảm hả?"

"Bị thương đến mức như kia, không phải tôi thì còn ai có thể cứu cậu chứ?"

Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩn ra, chẳng biết tại sao anh nghĩ tới Tần Hoa, Tần Hoa cũng bị thương rất nặng, mặc dù vẫn còn sống nhưng đáng tiếc…không thể đứng lên nổi nữa.

Tử Y lấy ra một đôi đũa rồi nói với Bạch Diệc Phi: "Ăn chút gì trước đi".

Bạch Diệc Phi thấy vậy muốn giơ tay ra lấy hộp cơm, đáng tiếc mới cử động nhẹ một cái thì vết thương lập tức đau nhức, Tử Y thấy vậy tốt bụng đưa hộp cơm cho Bạch Diệc Phi.

"Cảm ơn sư phụ".

Tử Y ngồi lên ghế bên cạnh: "Đừng có ngây người nữa, mau ăn đi, ăn xong thì đi nhanh".

Bạch Diệc Phi mở hộp cơm ra, vừa ăn vừa nói: "Sư phụ, con bị thương cả người thế này thì đi kiểu gì?"

"Cũng không phải trí mạng, sao yếu ớt vậy chứ?", Tử Y hừ một tiếng.

Bạch Diệc Phi: "..."

Tử Y lại thờ ơ nhún vai: "Cậu có đi hay không cũng không sao, dù sao tôi cũng nghe nói vợ cậu tối nay sẽ gặp nguy hiểm".

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì đang ăn cơm cũng ngừng lại.

Anh để hộp cơm và đũa lên bàn bên cạnh, sau đó kéo chăn xuống muốn đi ra ngoài.

"Khụ..."

Bởi vì nhất thời cuống cuồng nên Bạch Diệc Phi không để ý đến tình trạng cơ thể của mình, vừa bước xuống giường thì vết thương lại đau đến mức khiến anh quỳ khụy xuống đất, lúc này anh mới nhớ ra vết thương trên người.

Tử Y vẫn thong dong thưởng thức dáng vẻ của Bạch Diệc Phi, còn khen ngợi: "Dáng cậu cũng không tệ nha..."

"Sư phụ...", Bạch Diệc Phi đỏ mặt, anh thật sự không biết phải làm sao.

Tử Y bĩu môi, cô ta nhặt một chiếc túi khác ném cho Bạch Diệc Phi, trong túi có một bộ quần áo màu đen.

"Lý Tuyết đảm nhận chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải, tối nay cô t sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, cũng là trên du thuyền đó, du thuyền dừng ở bến tàu tỉnh Bắc Hải", Tử Y lạnh nhạt nói.

Bạch Diệc Phi đứng bên cạnh mặc quần áo, anh nhìn Tử Y rồi cảm ơn: "Cảm ơn sư phụ".

Sau khi mặc quần áo tử tế xong thì Bạch Diệc Phi nhịn đau đi ra ngoài.

Lý Tuyết gặp nguy hiểm, dù thế nào anh cũng sẽ không để Lý Tuyết bị thương.

Căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong rừng, anh phải đi xuống núi mới có xe, bởi vì vết thương trên người nên anh đi rất chậm, nhưng đây là tốc độ nhanh nhất anh có thể duy trì rồi.

Cũng may điện thoại của Bạch Diệc Phi đã được Tử Y lấy lại, anh vừa đi vừa liên lạc với đám người Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi mất hơn một tiếng mới xuống được chân núi, mà thời gian này vừa vặn để cho đám người Bạch Hổ tới Bắc Hải.

Dưới chân núi, xe Bạch Hổ đã đến.

"Anh bị thương rồi!"

Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Vết thương nhẹ thôi".

Nói vậy nhưng bọn họ cũng nhìn ra được trên trán Bạch Diệc Phi đều là mồ hôi, có thể để cho một người quen chịu đau đến mức đổ mồ hôi thì đây chắc chắn không phải vết thương nhẹ rồi.

Nhưng mọi người cũng không nói gì nhiều, chỉ đỡ Bạch Diệc Phi lên xe.

Bên trong xe van có rất nhiều người.

Trần Hạo là tài xế, Trương Hoa Bân ngồi bên cạnh, sau khi Bạch Diệc Phi lên xe thì nói: "Lúc chiều tôi có gọi cho anh, nhưng không ai nhấc máy".

"Có chuyện gì?", Bạch Diệc Phi hỏi.

Trương Hoa Bân trả lời: "Đã tìm thấy Liễu Chiêu Phong, nhưng chưa bắt được".

"Sao vẫn chưa bắt được?", Bạch Diệc Phi cau mày hỏi, Liễu Chiêu Phong cũng không có võ công gì, sao nhiều người như vậy vẫn chưa bắt được gã chứ?

Lúc chiều bọn họ đã nhìn thấy Liễu Chiêu Phong, Bạch Hổ và Từ Lãng ngồi rình ở đó, người của đối phương dường như biết bọn họ ngồi rình nên đã dùng kế điệu hổ ly sơn.

Trương Hoa Bân lại nói: "Mặc dù Liễu Chiêu Phong chạy được, nhưng vẫn bắt được một người của bên gã, người kia nói tối nay bọn họ có hành động".

Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: "Hành động gì?"

"Ba ngày sau Hứa Xương muốn quay lại thủ đô, nhưng người của liên minh doanh nghiệp thủ đô không muốn anh ta quay lại, tối nay liên minh doanh nghiệp thủ đô tỉnh Bắc Hải tổ chức tiệc chúc mừng, nên bọn họ định tối nay..."

Ý là gì thì không cần nói mọi người cũng đều hiểu.

Nhưng đây cũng là điều mà Trương Hoa Bân lo lắng: "Nhưng tiệc tối nay là vì em dâu, cô ấy là chủ, tôi sợ…cho nên mới gọi cho anh, nhưng anh lại không nghe máy, nên bọn tôi đã đến Bắc Hải trước rồi".

Bạch Diệc Phi vừa nghe vậy cũng biết, từ thành phố Thiên Bắc đến thành phố Bắc Hải cần hai tiếng, mà bọn họ hơn một tiếng đã đến nơi rồi.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì nhíu mày: "Ám sát Hứa Xương sao".

Trương Hoa Bân gật đầu: "Đúng, nhưng tối nay cũng là cơ hội để chúng ta bắt Liễu Chiêu Phong"

Bạch Diệc Phi lại không lạc quan như vậy, ngược lại anh cảm thấy không đúng: "Nếu người của Liễu Chiêu Phong bị bắt, vậy gã chắc chắn sẽ biết kế hoạch của mình bị bại lộ, như vậy vẫn ra tay sao?"

"Cái này...", Trương Hoa Bân nhất thời dừng lại.

...

Bến tàu Bắc Hải, chiếc du thuyền khổng lồ vẫn dừng ở bến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK