"Hơn nữa mấy mảnh đất kia đều có vấn đề, vậy thì làm sao lại được duyệt?”
Một loạt các câu hỏi mà Trần Hạo đưa ra khiến cho Bạch Diệc Phi càng cảm thấy lo lắng hơn: “Xem ra, những thứ chúng ta có thể nhìn thấy quá là ít rồi”.
"Vậy chúng ta...".
"Tạm thời đừng ra tay, ngồi im quan sát đã”.
Thực ra trong lòng Bạch Diệc Phi đang có một suy đoán, nhưng mà suy đoán này lại khiến cho anh cảm thấy bất an nên cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.
"Đúng rồi, Từ Lãng vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Chưa có, vẫn đang điều tra”, Trần Hạo trả lời.
Buổi tối hôm đó, trên đường Tần Hoa đến chỉ nhìn thấy mỗi hai thi thể nằm bên đường sau đó là đến đám người Bạch Hổ chứ không hề nhìn thấy bóng dáng của Từ Lãng đâu cả, cũng không biết là anh ta đã đi đâu rồi.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: "Cậu cứ đi làm việc của mình trước đi! Có việc gì thì nhớ kịp thời thông báo cho anh”.
Sau khi Trần Hạo rời đi.
Bạch Diệc Phi ngồi ở vườn sau nhà nhìn những khóm hoa cúc đang nở rộ mà suy nghĩ miên man.
Những tưởng mọi thứ trước mắt đều rất bình lặng, nhưng kỳ thực ẩn chứa bên trong là những cơn sóng ngầm mãnh liệt, chỉ hơi xao nhãng một chút thôi là sẽ bị hút vào trong đó.
Hiện tại bên cạnh anh, ngoài đám người của Diệp Ngải còn có một người giấu mặt đứng phía sau thao túng, rồi còn thêm Bạch Khiếu, những người này anh bắt buộc phải giải quyết hết.
Bất giác anh lại nghĩ đến Lý Tuyết, nếu như anh và Lý Tuyết được sống cuộc sống đơn giản bình dị như mấy ngày này thì tốt biết bao, một cuộc sống không có tính toán hãm hại lẫn nhau và không có nguy hiểm.
Đáng tiếc, những điều này quá xa xỉ, anh bắt buộc phải giải quyết hết tất cả mọi việc mới có thể mang đến một cuộc sống bình yên cho Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi nghĩ, có lẽ việc xây dựng thế lực ngầm cần phải được xem xét thực hiện sớm.
Anh đã có ý tưởng ban đầu cho kế hoạch này rồi, mà bệnh viện tư nhân mà anh sắp xây xong kia sẽ được đặt làm căn cứ địa của anh. Anh cần phải khiến cho tất cả mọi người không thể đoán ra được, một bệnh viên tư nhân lại chính là trụ sở của thế lực ngầm này.