Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Vọng đến thủ đô chẳng qua là muốn cứu con trai của ông ta mà thôi. Nhưng ông ta cũng chỉ là một bác sĩ bình thường và chỉ giỏi phẫu thuật thôi, làm sao đi cứu người đây? Làm sao có thể cứu được con trai mình khỏi bàn tay của Đạo Trưởng với thực lực mạnh và đầy hung hãn?

Hay nói cách khác, thật ra ông ta chỉ đi tìm cái chết mà thôi?

Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Anh Bạch! Anh có quen người này không?”

Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu rồi lại thở mạnh ra, lúc này mới nói: “Là thuộc hạ của anh nhưng mấy ngày trước phản bội anh nên bị anh đuổi đi rồi”.

Lâm Cuồng thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều, nói: “Vậy thì không sao rồi, nếu đã là kẻ phản bội thì không cần quan tâm nữa”, nói xong cậu ta lại không yên tâm nói: “Tôn Minh Kiến là người vô cùng bảo thủ, không dễ đối phó đâu ạ. Hơn nữa nghe nói đây còn là người ủng hộ Đạo Trưởng nhiệt tình, có Đạo Trưởng chống lưng cho. Ngoài bốn gia tộc lớn thì không ai ở thủ đô dám chọc vào họ cả”.

Bạch Diệc Phi gật đầu rồi trầm ngâm không nói gì.

Cuối cùng Lâm Cuồng đưa họ an toàn về thành phố Thiên Bắc rồi nói lại tạm biệt với Bạch Diệc Phi, sau đó rời khỏi đó.

Mấy ngày nay thành phố Thiên Bắc không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Chỉ có duy nhất một việc là Từ Lãng đã tỉnh lại nhưng không thể nói chuyện và cũng không thể nhúc nhích, không khác gì người thực vật. Điều này khiến trong lòng Bạch Diệc Phi thấy vô cùng chua xót.

Sau khi đưa đám Lý Tuyết về nhà thì Bạch Diệc Phi đến bệnh viện luôn.

Mấy ngày nay luôn là Dương Xảo và Kỳ Kỳ chăm sóc Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi vào phòng bệnh thì Dương Xảo khẽ cười với anh và gật đầu một cái. Nhưng Kỳ Kỳ thì coi như không nhìn thấy anh.

Bạch Diệc Phi cũng không để ý đến những điều này rồi đi đến bên giường, yên tĩnh nhìn Từ Lãng.

Từ Lãng nằm bất động trên giường, hai mắt mở trừng trừng dường như không có tinh thần. Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì anh ta nhìn một lúc rồi nhắm chặt mắt lại.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì trong lòng thấy nghi hoặc và kinh ngạc.

Sau đó, dường như anh nghĩ ra gì đó nên xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó đi tìm bác sĩ chữa trị cho Từ Lãng.

Bác sĩ nói: “Anh ta tỉnh rồi, qua kiểm tra thì đầu óc không vấn đề gì nhưng anh ta không muốn mở miệng nói chuyện. Điều này thì tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân”.

Lý do tại sao Từ Lãng không muốn nói chuyện, chỉ có Bạch Diệc Phi mới đoán ra.

Lúc trời sắp tối, anh mới lái xe về nhà.

Nhưng lái xe đến cổng thì anh lại không xuống xe ngay.

Xung quanh đều rất yên tĩnh, khung cảnh như này rất dễ khiến người ta nghĩ đến nhiều thứ.

Bạch Diệc Phi nghĩ đến ngày xưa mình chỉ là tên nghèo rớt nhưng sau đó may mắn mỉm cười với anh giúp anh có tiền tài và quyền lực. Sau đó trong suốt đường đi anh lại có được rất nhiều bạn bè anh em nhưng anh cũng mất đi một số người bạn và một số thứ.

Tần Hoa giờ thật sự thành người thực vật rồi, Ngưu Vọng cũng phản bội mình, Từ Lãng thì thương nặng nằm giường không dậy được, thậm chí còn không muốn nói chuyện. Những người này đều ở bên cạnh anh sớm nhất.

Một lát sau, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện bóng hình Ngưu Vọng trong bức ảnh đầy máu me, anh lại nhớ lại lúc mình mới quen Ngưu Vọng, cảnh tượng đó hiện rõ trong đầu anh.

Nhớ lại chuyện của Ngưu Vọng, nếu như không phải vì cứu con trai mình thì làm sao ông ta lại bán đứng Bạch Diệc Phi được? Còn khi bán đứng anh, chắc chắn trong lòng ông ta cũng không dễ chịu chút nào.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên nặng nề. Anh rất buồn, rất muốn khóc lớn một trận.

Bạch Diệc Phi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi. Anh dựa vào sau ghế, trong lòng tự hỏi: “Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?”

Nhìn từ góc độ của anh thì bất luận là lý do gì thì Ngưu Vọng cũng đã phản bội anh. Còn hiện giờ anh không đi cứu ông ta thì cũng không thể trách được. Nhưng anh luôn cảm thấy bất an.

Hai năm nay, Ngưu Vọng giúp đỡ anh rất nhiều. Ngưu Vọng luôn coi anh là em trai, còn anh cũng coi ông ta như anh trai mình. Hiện giờ anh bị người ta dày vò thành ra bộ dạng như này, thật sự lúc này không đi cứu ông ta sao?

Bạch Diệc Phi bắt đầu day dứt dày vò rồi lại thấy buồn phiền.

Anh thật sự không biết nên làm như thế nào?



Ở trước cửa nhà xuất hiện một bóng hình. Cô ấy là Lý Tuyết nhưng Bạch Diệc Phi không phát hiện ra cô. Còn Lý Tuyết lại nhìn thấy anh ở trong xe, nhìn thấy anh với sắc mặt đau khổ day dứt.

Cô cắn môi lo lắng, cô biết trong thời gian ngắn mà anh có thể khiến tập đoàn Phi Tuyết được như bây giờ, hơn nữa còn có thể khiến nhiều người đi theo anh như vậy, phía sau chắc chắc phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết mà người khác khó tưởng tượng được.

Nhưng kể cả như vậy, Bạch Diệc Phi chưa bao giờ để lộ ra vẻ vất vả ở trước mặt cô, cũng chưa bao giờ nói với cô rằng anh đã phải bỏ ra những gì. Hơn nữa, có lúc cô cũng giận dỗi trẻ con nhưng anh lại nhẫn nhịn và dỗ dành cô.

Đến tận bây giờ, cô mới nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, vì thế mà cô rất đau lòng. Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại chuyện xảy ra lúc nhỏ.

Ngày cô còn nhỏ, Lý Cường Đông ra ngoài làm việc một ngày, lúc về đến nhà ông nằm xoài trên ghế sofa. Lưu Tử Vân bắt đầu oán trách: “Việc nhà đều do tôi làm, ông là đàn ông mà không làm gì cả, về đến nhà chỉ biết nằm xoài trên ghế, không biết đến giúp tôi hả…?”, sau đó còn có rất nhiều lời oán trách nữa, từ nhỏ Lý Tuyết đã nghe quen rồi.

Lúc đó cô cảm thấy mẹ mình nói rất đúng, mẹ quả thực rất vất vả và bố không nên như vậy.

Nhưng hiện giờ khi cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi với dáng vẻ đau khổ thì cô đột nhiên hiểu được. Con người thường chỉ mải nghĩ đến cảm nhận của mình mà quên đi cảm nhận của người khác. Nói cho cùng, con người ai cũng có lòng ích kỷ.

Bất luận bạn là một nhân viên bình thường hay là một ông chủ của một công ty thì ở bên ngoài làm việc ai cũng phải đổ mồ hôi công sức. Khi ở bên ngoài gặp phải những chuyện không thuận lợi hoặc biết bao khó khăn thì trước khi về đến nhà họ đều xử lý ổn thỏa, khiến tâm trạng ổn định lại, chứ không phải là về đến nhà mới giải tỏa những gánh nặng cảm xúc đó. Đó mới là phong thái của một người đàn ông.

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi rồi âm thầm rơi lệ. Cô không lên trước an ủi anh mà chỉ lặng lẽ nhìn anh, sau đó lặng lẽ xoay người quay về phòng.

Cô biết rằng, đây là thể diện và tôn nghiêm của đàn ông.



Hai mươi phút sau, Bạch Diệc Phi quay về. Trên mặt anh không nhìn ra vẻ đau khổ hay buồn rầu, thậm chí còn mang theo nụ cười. Anh bước đến bên cạnh cô rồi hôn nhẹ lên trán cô.

Lý Tuyết cũng giả vờ như chưa nhìn thấy gì, cô cười hỏi: “Anh đã đói chưa?”

Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Anh đói rồi”.

Lý Tuyết nói: “Vậy thì anh đi tắm trước đi, em đi xào mì cho anh ăn”.

Bạch Diệc Phi ôm Lý Tuyết, nói: “Vợ à, tắm chung đi”.

“Anh mơ đi”, Lý Tuyết đẩy anh ra rồi xoay người đi vào trong bếp.

Đợi lúc Bạch Diệc Phi vào phòng tắm, nụ cười trên mặt cô mới dần tắt, sau đó cô chau mày suy nghĩ.



Bạch Diệc phi tắm xong rồi ăn bát mì, cuối cùng liếm môi nói: “Vợ nấu mì ngon thật đó”.

Lúc này Lý Tuyết ngồi đối diện với anh, cô nhìn anh ăn xong bát mì, khi nghe thấy câu này thì chỉ khẽ cười rồi nói: “Chồng à, trong lòng anh chứa quá nhiều thứ đấy”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút, sau đó lại cười nói: “Trong bụng ta không nhiều đồ lắm đâu, ta vẫn muốn ăn nữa”.

Lý Tuyết nhìn anh rồi khẽ nói: “Chồng à! Làm theo trái tim mách bảo đi”.

Bạch Diệc Phi cúi đầu, bát mì ăn xong rồi mà lúc này như chưa ăn vậy. Anh bưng bát lên, trầm giọng nói: “Ngon thật đấy, ta muốn liếm sạch sẽ”.

Nhìn Bạch Diệc Phi như vậy, Lý Tuyết càng đau lòng hơn. Lúc này cô khẽ nói: “Chồng à, em biết nguyên tắc sống của anh, anh luôn muốn tâm an mà. Nếu như anh muốn đi thì cứ đi đi”.

“Không phải anh nói với em là sau này chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết chúng ta rồi an cư lạc nghiệp ở đó, không tranh đấu với họ nữa, chỉ sống cuộc đời của chúng ta sao?”

“Em biết anh nói những lời đó là thật lòng nhưng em cũng hi vọng anh có thể kiên định. Nếu như vì một số chuyện mà anh thay đổi, đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Vì thế, anh muốn làm gì thì cứ làm đi! Em là vợ anh, bất luận anh làm gì, em cũng đều ủng hộ anh”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, anh đặt bát xuống rồi nhìn Lý Tuyết xinh đẹp trước mặt mình. Lúc này anh có chút mơ hồ, dường như anh không hiểu hết vợ mình lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK