Từ Lãng lập tức đen mặt: “Cười cái gì mà cười?”
Bạch Diệc Phi nhanh chóng thu lại nụ cười, anh vô cùng đứng đắn vỗ bả vai Từ Lãng: “Không cười, không cười. Tôi biết mà, tôi hiểu mà”.
“Anh thì biết cái khỉ gì!”, Từ Lãng tức giận nói, gã cảm thấy Bạch Diệc Phi chỉ đang giả vờ hiểu mà thôi: "Không phải như anh nghĩ đâu. Đừng có nghĩ lung tung”.
Bạch Diệc Phi lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc của Từ Lãng rồi đưa cho gã: “Thôi thôi thôi, cầm một điếu này, anh không cần phải giải thích nữa, tôi hiểu hết”.
Từ Lãng nhìn thấy hộp thuốc lá thì mới phản ứng được đây là của mình, thế là gã vươn tay ra cướp về: “Đây là của tôi!”
Bạch Diệc Phi há to miệng, anh chỉ dám nhịn cười.
Sau đó hai người đều không nói chuyện.
Từ Lãng đốt thuốc, hút vài hơi rồi lại nhả ra. Sau đó gã nhìn về phía biển cả mênh mông, thản nhiên nói: “Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, tôi có một đứa em gái".
“Năm tôi mười lăm tuổi cha mẹ đều mất do tai nạn giao thông, em gái tôi đi theo bà ngoại. Sau đó bà ngoại tôi qua đời, em gái thì lại mất tích".
Về sau Từ Lãng vì muốn sống sót, muốn tìm được em gái nên đã học hết các loại võ, học cách giết người.
Gần hai mươi năm nay những chuyện Từ Lãng làm cũng chỉ vì sinh tồn, vì tìm kiếm em gái, nhưng mà gã chưa hề tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào cả.
Vừa rồi lúc trên boong thuyền Dương Xảo bị dọa đến mức hét lên trốn vào trong ngực Từ Lãng.
Lúc đó Từ Lãng thật sự ngơ ngác, đồng thời dáng vẻ mảnh mai của Dương Xảo cũng khiến cho gã không kìm được nhớ đến em gái.
Từ Lãng lạnh lùng nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như là em gái tôi, nhỡ may gặp phải tình huống này thì có phải con bé cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ cần một người đàn ông để bảo vệ con bé hay không?”
“Vậy nên tôi nói sẽ nuôi cô ấy, nghĩa là muốn nuôi cô ấy giống như em gái của tôi, và cô ấy cũng giống như chính em gái tôi vậy. Có lẽ một ngày nào đó khi em gái tôi chẳng may gặp phải tình huống này, thì cũng sẽ có người giúp đỡ".
Nghe Từ Lãng nói xong thì Bạch Diệc Phi có hơi xấu hổ, anh nghĩ nhiều rồi.
Có điều Bạch Diệc Phi có thể chắc chắn rằng Dương Xảo không phải là em gái của Từ Lãng, bởi vì tuổi tác không khớp. Dương Xảo chỉ tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, còn em gái Từ Lãng phải tầm hai lăm hai sáu tuổi rồi.
Nhưng từ nhỏ Dương Xảo lớn lên ở thành phố Lam, cô ta vẫn luôn là người bảo vệ em trai, nhưng lần này lại được một người đàn ông mạnh mẽ đứng ra bảo vệ, chắc hẳn trong khoảnh khắc đó cô ta cũng đã rung động.
Nhưng Từ Lãng lại không có ý đó, nên chuyện này có hơi lúng túng.
Bạch Diệc Phi bất mãn nói: “Chuyện này là anh không đúng rồi, anh hại người ta, lại còn lừa gạt tình cảm của người ta nữa".
Từ Lãng sửng sốt, gã khó hiểu hỏi: “Sao tôi lại hại cô ấy? Còn lừa gạt tình cảm của cô ấy nữa?”
Bạch Diệc Phi cạn lời: “Đúng là anh không có ý kia, nhưng lời anh nói ra lại còn nghĩa khác, người bình thường đều sẽ nghĩ theo hướng đó đúng không hả?”
Từ Lãng hơi dừng một chút: “Nhưng tôi nói thật lòng mà!”
Bạch Diệc Phi: “...”
Từ Lãng thấy vậy thì gấp gáp: “Vậy tôi sẽ đi giải thích”.
Từ Lãng nói xong muốn đi ngay vào trong khoang thuyền để giải thích với Dương Xảo, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi kéo lại.
Từ Lãng quay đầu hỏi: “Làm gì đấy?”
Bạch Diệc Phi nghĩ một chút rồi nói: “Đừng vội, chờ một lát đã".
Bạch Diệc Phi nói xong thì đi vào boong thuyền trước.
Từ Lãng đứng im tại chỗ, khuôn mặt mơ hồ.
Bạch Diệc Phi đi đến phòng ăn, anh nhìn thấy chỗ Dương Xảo đang ngồi thì đi qua đó.
Dương Xảo thấy Bạch Diệc Phi bước đến, cô ta hơi thẹn thùng nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu xuống.
Bạch Diệc Phi kéo tay Dương Xảo: “Đi theo tôi".
“Hả?”, Dương Xảo không hiểu lắm, cô ta bị Bạch Diệc Phi kéo đến nhà vệ sinh nên trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cô vào tẩy hết sẹo với mụn trên mặt đi".
Dương Xảo dừng một chút, sau đó lập tức gật đầu đi vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau Dương Xảo đi ra, trên mặt sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Bạch Diệc Phi nhìn đến ngây người.
Dương Xảo bị Bạch Diệc Phi nhìn đến mức phải xấu hổ cúi đầu.
Bạch Diệc Phi hoàn hồn lại, sau đó nhanh chóng xoay người đi khỏi boong tàu, nói với Từ Lãng: “Đi giải thích đi!”
Từ Lãng ngẩng lên nhìn thấy Dương Xảo đi theo Bạch Diệc Phi đến đây thì kinh ngạc há to miệng.
Dương Xảo thấy vậy xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn sang.
Bạch Diệc Phi khoanh tay đứng xem kịch: “Không phải muốn giải thích sao? Còn ngây ra đó làm gì?”
Từ Lãng hoàn hồn lại, sau đó lúng túng ho khan hai tiếng, gã nắm tay nói: “Dương Xảo à, cô đừng hiểu lầm, tôi nói nuôi cô, nghĩa là…".
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi đập một phát vào lưng Từ Lãng, mấy lời Từ Lãng định nói nghẹn ở cổ, không nói được tiếp.
“Đừng nói linh tinh!”
Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn Từ Lãng, sau đó nói với Dương Xảo: “Thật ra anh ta muốn nói, sau này cô không cần cố ý đóng giả xấu xí nữa đâu. Có anh ta ở đây thì không ai dám đụng đến cô".
Nghe anh nói xong thì hốc mắt Dương Xảo đỏ lên, trong mắt dần mờ đi.
Dương Xảo cũng chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, đúng vào độ tuổi hồn nhiên rực rỡ nhất. Nếu như cô ta sống ở Đại Lục thì có lẽ người trong nhà sẽ thương yêu cô ta như một nàng công chúa.
Thế nhưng từ nhỏ Dương Xảo đã lớn lên ở thành phố Lam, sau khi cha mẹ cô ta qua đời thì một mình cô ta phải nuôi em trai, phải chịu hết những tủi nhục uất ức từ những người xung quanh.
Sợ rằng cho đến tận bây giờ cũng chưa được hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ như thế này.
Bây giờ có Từ Lãng đứng ra nói rằng muốn nuôi cô ta, chăm sóc cho hai chị em và bảo vệ hai người. Những lời này đối với Dương Xảo chính là một giấc mơ không thực tế.
Bạch Diệc Phi không để Từ Lãng giải thích tiếp, anh kéo Từ Lãng đi sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Anh cho người ta hy vọng, bây giờ lại cắt đứt hy vọng đó. Thế thì so với việc giết người còn tàn nhẫn hơn".
Từ Lãng mím môi: “Thế nhưng tôi...”
“Anh không nên nói mấy câu như thế”, Bạch Diệc Phi phê bình nói: “Không đúng, đã nói rồi thì phải làm cho tốt. Chí ít không để cho cô ấy biết ý định ban đầu của anh”.
Từ Lãng chưa từng biết sợ là gì, thế nhưng bây giờ gã hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào nữa.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lắc đầu thở dài: “Lãng Lãng à, anh cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Nên tìm một người phụ nữ thôi".
Từ Lãng nghe thấy Bạch Diệc Phi gọi gã là “Lãng Lãng” thì lập tức trợn mắt nhìn sang: “Đừng gọi tôi như vậy! Thật sự rất buồn nôn!”
Bạch Diệc Phi cười nhạo gã, rồi không để ý nói: “Tôi nói thật, anh nên tìm một người phụ nữ đi”.
Từ Lãng nghe anh nói vậy thì mặt hơi đỏ lên, cũng im lặng.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh yên tâm, tôi đã đồng ý giúp anh tìm em gái thì nhất định sẽ cố gắng tìm hết sức".
“Nhưng anh có nghĩ đến chuyện này không, nếu như có một ngày tìm được em gái của anh, sau đó em gái anh nhìn thấy anh đã có một cô em gái khác, vậy thì em gái anh sẽ nghĩ thế nào?”
“Còn Dương Xảo sẽ nghĩ thế nào nữa? Đến lúc đó chuyện này cũng không còn là chuyện của một người đâu”.
Từ Lãng trầm mặc không nói gì.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Em gái của anh có điểm đặc thù nào không? Thế này sẽ khá dễ tìm".
Từ Lãng trả lời: “Lòng bàn chân trái của nó có hai nốt ruồi".
Bạch Diệc Phi: “...”
Thế này thì tìm kiểu gì? Cũng không thể cứ nhìn thấy cô gái nào là lại cởi giày người ta ra được? Nhất định sẽ bị coi là biến thái!
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó vỗ vai gã nói: “Thử ở chung một thời gian xem”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi cũng đi vào trong khoang thuyền.
Một mình Từ Lãng đứng trên boong thuyền, gã nhìn mặt biển rộng vô bờ rồi hít sâu.
...
Bạch Diệc Phi đi đến khoang thuyền chỗ Lý Tuyết nghỉ ngơi, tâm trạng anh rất kích động.
Nhưng dù kích động thì Bạch Diệc Phi vẫn kiềm chế lại, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau đó từ trong gian phòng truyền đến một giọng nói uể oải: “Em mệt rồi, muốn ngủ".
Bạch Diệc Phi dừng tay lại, anh từ từ buông tay xuống rồi cười khổ một tiếng. Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã gặp được rồi, không cần gấp gáp, còn nhiều thời gian.
Bạch Diệc Phi quay lại thì gặp ngay Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi lập tức tức giận: “Vết thương của anh không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều chút, đi đi lại lại làm gì?”
“Tôi đang nhân lúc tỉnh táo muốn xem thử có quên gì không, nhỡ may ngủ một giấc dậy lại muộn”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.