Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trường Tiễu nghe xong thì lập tức nghĩ đến tin tức mà anh ta vừa tra được, bên người Bạch Diệc Phi không có ai bảo vệ cả là vì hiện tại Bạch Diệc Phi đã có năng lực tự vệ. “Hả?”, Tùng Lệ Nhã nghi ngờ nhìn Trường Tiễu: “Hắn ta có năng lực tự vệ ấy hả?”

Trường Tiễu lắc đầu: “Không có chuyện gì là không thể, hơn nữa theo tin tức anh vừa tra được thì hắn ta đã biến mất một tháng để đi huấn luyện, mà người huấn luyện cho hắn ta... Nói tóm lại hiện giờ không thể khinh thường võ công của hắn ta”.

“Cứ để anh xử lý chuyện này, em là người nhà họ Tùng, đại diện cho nhà họ Tùng. Nếu như người của liên minh doanh nghiệp ở thủ đô biết em giết chết Bạch Diệc Phi, thì chắc chắn nhà họ Tùng sẽ bị liên minh doanh nghiệp thủ đô chèn ép, thậm chí ba nhà khác cũng sẽ liên hợp lại chèn ép nhà họ Tùng”.

“Em biết rồi”, sắc mặt của Tùng Lệ Nhã nháy mắt đã trầm xuống, cô ta chỉ muốn muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, không nghĩ tới những chuyện sâu xa như vậy.

Bây giờ nghĩ lại cô ta cảm thấy bản thân đang mang thêm phiền phức cho Trường Tiễu.

Nếu như Trường Tiễu tự mình giết chết Bạch Diệc Phi thì chuyện này sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với Tùng Lệ Nhã, cũng không liên quan gì với nhà họ Tùng, nhưng hiện tại cô ta đã đến đây, cho dù không phải là cô ta mà là Trường Tiễu ra tay thì vẫn sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Tùng.

Đến lúc đó cho dù cô ta có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được, hơn nữa còn liên luỵ đến nhà họ Tùng.

Trường Tiễu bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa, cứ chờ tin tức tốt của anh!”

“Vâng”, Tùng Lệ Nhã chớp mắt vài cái: “Trường Tiễu, anh đã nghĩ kỹ về việc giết Bạch Diệc Phi như thế nào chưa?”

Trường Tiễu lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào cả”.

Muốn giết chết Bạch Diệc Phi cũng không phải chuyện dễ dàng, Bạch Diệc Phi không chỉ có cao thủ bảo vệ, mà đến ngay chính hắn ta cũng có năng lực tự vệ, một mình anh ta không phải là đối thủ của bọn họ.

Anh ta cần nghĩ biện pháp để có thể đấu tay đôi với Bạch Diệc Phi, có như vậy thì anh ta mới có thể nắm chắc 90% phần thắng.

...

Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi đang ngồi ở văn phòng thì nhận được tin nhắn của Trường Tiễu.

“Tôi là Trường Tiễu, nếu anh là đàn ông thì tám giờ tối đi đến nhà máy giấy ở ngoại thành phía Nam gặp tôi”.

Người này là ai vậy?

Bạch Diệc Phi cũng không biết thân phận của Trường Tiễu, anh không hiểu vì sao lại nhận được tin nhắn thế này, anh nghĩ một lát rồi trả lời tin nhắn.

“Anh là ai?”

Trường Tiễu sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì ngây người vài giây, lúc này anh ta mới trả lời: “Tôi là Trường Tiễu, bạn của Tùng Vưu Duy, tôi muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, tám giờ tối ngày mai hãy đi một mình tới, nếu dẫn theo người đến thì là chó”.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy tin nhắn thì bỗng im lặng.

Anh đã biết thân phận của Trường Tiễu nên có thể điều tra qua về người này. Nhưng mà đầu óc của tên này có phải có vấn đề không? Câu nói sau cùng kia hoàn toàn không giống như lời của một người trưởng thành.

Từ từ đã, không phải người trưởng thành? Chẳng lẽ lại là cô gái hôm qua anh gặp được?

Bạch Diệc Phi cầm điện thoại lên gọi cho Trần Hạo: “Chuột Nhắt, đi điều tra về người tên Trường Tiễu cho anh, anh muốn có tất cả thông tin”.

“Vâng anh”, Trần Hạo cúp điện thoại, hắn ta lập tức đi điều tra.

Sau một tiếng Bạch Diệc Phi nhận được tài liệu từ Trần Hạo.

Trường Tiễu, nam, hai mươi lăm tuổi, là tay đấu vật, anh ta từng giành được huy chương vàng đấu vật quốc gia. Là bạn từ bé của Tùng Vưu Duy, năm tám tuổi vì học đấu vật nên rời khỏi thủ đô, gần đây mới trở về. Tùng Lệ Nhã là vợ chưa cưới của Trường Tiễu, Tùng Lệ Nhã cũng là em gái của Tùng Vưu Duy, năm nay mười tám tuổi.

Sau khi Bạch Diệc Phi xem hết thông tin này thì suy nghĩ thật kỹ, Trường Tiễu vì Tùng Vưu Duy nên mới đến tìm anh báo thù, nhưng không phải anh ta tám tuổi đã rời khỏi thủ đô sao? Vậy thì lấy đâu ra tình cảm từ tấm bé chứ?

Còn cả Tùng Lệ Nhã kia nữa. Trong đầu Bạch Diệc Phi bỗng lóe lên một tia sáng, giống như là có cái gì đó xuất hiện, nhưng khi anh muốn bắt lấy thì nó đã vụt qua rồi.

Bạch Diệc Phi cũng không cố chấp với điều này, anh cúi đầu trả lời tin nhắn của Trường Tiễu: “Tôi không đi".

Sau khi Trường Tiễu nhận được tin nhắn thì trợn tròn mắt, anh ta vội vàng gửi tin nhắn qua: “Vì sao?”

Bạch Diệc Phi không trả lời tin nhắn của Trường Tiễu nữa, anh đi xử lý tài liệu của công ty.



Thấy Trường Tiễu nhìn điện thoại nhíu mày thì Tùng Lệ Nhã ở bên cạnh hỏi: “Bạch Diệc Phi trả lời thế nào?”

“Hắn ta nói hắn ta không đi”.

Tùng Lệ Nhã khẽ hừ một tiếng: “Em biết chắc chắn là như vậy mà, Bạch Diệc Phi không có can đảm đi một mình đâu, hắn ta sợ chết mà!”

Trường Tiễu lại không cảm thấy như vậy, mặc dù đối phương không nói nguyên nhân, nhưng anh ta cảm giác được chắc chắn không phải vì nhát gan sợ chết nên mới không đến chỗ hẹn, có vẻ Bạch Diệc Phi cảm thấy nhàm chán nên mới không tới.

Nghĩ tới đây thì sắc mặt của Trường Tiễu trầm xuống, xem ra anh ta phải tự mình đến tìm Bạch Diệc Phi rồi.

...

Sau khi Bạch Diệc Phi xử lý xong chuyện của công ty thì đi đến bệnh viện Ngọa Long.

Và đương nhiên anh lại gặp được Lưu Hiểu Anh.

“Vì sao lần nào tôi đến đây đều gặp cô vậy?”, Bạch Diệc Phi không khỏi cảm thán một câu.

Lưu Hiểu Anh cười một tiếng: “Tôi vốn ở trong bệnh viện, anh đến bệnh viện không gặp được tôi thì còn muốn gặp ai?”

“Được rồi, Phùng Trác thế nào?”, Bạch Diệc Phi nhắc đến cậu thanh niên kia.

Nhắc đến Phùng Trác thì Lưu Hiểu Anh hưng phấn nói: “Phùng Trác đúng là có học qua Trung y, không biết tại sao cậu ta đặc biệt mẫn cảm với độc, chỉ cần vừa thấy đã có thể biết được thành phần của chất độc đó, sau đó có thể chế tạo ra được thuốc giải, anh nói xem có lợi hại không?”

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Giỏi như vậy sao?”.

“Vậy sau này không cần lo lắng về vấn đề này nữa rồi", Lưu Hiểu Anh cười nói: “Nếu gặp được cậu ta sớm hơn thì lần anh và Tuyết Nhi trúng độc trước đó đã có thể giải quyết dễ dàng rồi, cũng không phải chịu những hậu quả đó”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, đúng vậy, nếu như gặp được Phùng Trác sớm hơn thì anh đã không phải lo lắng đến sức khỏe của Lý Tuyết nữa, mà Lý Tuyết cũng sẽ không mất trí nhớ, biến thành đứa trẻ, anh cũng sẽ không suýt chút nữa mất mạng.

“Đáng tiếc, trên đời không có nhiều việc hoàn hảo như vậy”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, hai người định đi ăn cơm cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK