Những tiếng trả giá không ngừng vang lên khiến cả hội trường trở nên náo nhiệt.
Lục Dương quay sang hỏi Bạch Diệc Phi: “Sao ông chủ Bạch không trả giá?”
Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra.
Anh đến đây để tìm Lưu Hiểu Anh, mặc dù không chịu nổi cảnh này nhưng anh không phải thánh mẫu, anh cứu được cô gái này còn những cô gái khác thì sao?
Anh không có năng lực cứu được tất cả mọi người.
Trừ phi anh trở thành người thống trị đảo Lam.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Bạch Diệc Phi, cuối cùng anh vẫn chỉ đành bất lực lắc đầu.
Đúng lúc này có tiếng trả giá vang lên bên cạnh anh.
“Một thỏi vàng!”
Bạch Diệc Phi và Lục Dương cùng quay sang nhìn.
Người đàn ông bên cạnh bọn họ tóc đã điểm bạc, hơn nữa còn ngồi trên xe lăn.
Một thỏi vàng to bằng một ngón tay.
Vì thế mọi người đều quay sang nhìn người ra cái giá này.
Lúc nhận ra ông ta là ai, có người thốt lên: “Là ông Khúc!”
“Ông Khúc đấy!”
“Ông Khúc đã ra giá này thì ai dám tiếp tục lên tiếng chứ?”
“Đúng thế, đúng thế”.
“Đúng là đáng tiếc”.
Có người không hiểu hỏi: “Đáng tiếc gì?”
“Cậu không biết à? Ông Khúc có sở thích đặc biệt, bao nhiêu năm qua ông ta đã chơi chết không ít cô gái”.
“Mẹ nó, nói nhỏ thôi, đừng để bị nghe thấy!”
Những người xung quanh lũ lượt im lặng, không dám nói chuyện.
Mà Bạch Diệc Phi lại kinh ngạc mà quay sang nhìn lão già đã đặt một chân vào quan tài ngồi ngay bên cạnh, trong lòng vô cùng tức giận.
Một lão già ngồi xe lăn còn xấu ma chê quỷ hờn mà lại biến thái như vậy, chơi biết bao nhiêu gái, lại còn hại chết họ!
Bạch Diệc Phi vô thức mà nhìn cô gái trong lồng sắt.
Khuôn mặt cô gái tràn ngập sự tuyệt vọng, dường như đã bị hút hết toàn bộ sinh khí.
Trái tim Bạch Diệc Phi run lên bởi anh chợt nhớ đến Lý Tuyết trước đây.
Lúc Lý Tuyết biết mình không thể mang thai, ánh mắt cũng tuyệt vọng như vậy.
Vì thế Bạch Diệc Phi mềm lòng.
Anh nói to: “2 thỏi vàng”.
Giọng nói của anh lại thu hút ánh mắt của mọi người.
Ai nấy đều mang vẻ mặt chấn động, lại nhìn anh như nhìn một tên ngốc.
Chỉ có Lục Dương là bất ngờ nhìn anh.
Lúc này, người đàn ông phụ trách đẩy xe lăn cho ông Khúc bên cạnh anh đột nhiên lạnh lùng nói: “Rác rưởi mà cũng dám tranh đồ của ông Khúc?”
Bạch Diệc Phi không thèm nhìn gã mà trực tiếp đứng lên, hỏi người dẫn chương trình: “Xin hỏi người phụ nữ này được đặt trước chưa?”
Người dẫn chương trình nhìn ông Khúc, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là chưa”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đây vốn là đấu giá công bằng, ai bỏ nhiều tiền hơn thì được, đúng chứ?”
“Đương nhiên rồi”, người dẫn chương trình gật đầu nói.
Được sự khẳng định của gã, Bạch Diệc Phi mới quay đầu sang lạnh lùng nhìn ông Khúc cùng gã đàn ông sau lưng ông ta, thái độ cực kỳ kiêu ngạo: “Nghe thấy chưa? Ai trả tiền nhiều hơn thì được, mẹ mày không có tiền thì cút!”
Anh nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Ông Khúc chỉ dùng bàn tay nhăn nheo của mình đeo chiếc kính lão lên, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi.
Người đàn ông sau lưng ông ta định đáp trả nhưng bị ông ta dùng một bàn tay còn lại run rẩy ngăn cản.
Ông Khúc bình thản hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thật sự muốn tranh với tôi?”
Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại: “Đấu giá công bằng, lẽ nào tôi không được ra giá?”
Ông Khúc nghe xong thì cười lạnh: “Đương nhiên là được”.
“Vậy thì đừng có lắm lời!”, Bạch Diệc Phi cũng lạnh giọng.
Ông Khúc gật đầu liên tục: “Tốt, tốt!”
Ông ta không trả giá, vậy thì cô gái này bị Bạch Diệc Phi mua lại.
Sau khi anh ngồi xuống, Lục Dương khiếp đảm nhìn anh, sợ hãi hỏi thầm: “Ông chủ Bạch, chú không biết ông Khúc là ai à?”
“Không biết”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Lục Dương thấy vậy thì thấp thỏm nói: “Ông Khúc là ân nhân cứu mạng của gia chủ nhà họ Hồng, bởi vì có nhà họ Hồng làm chỗ dựa mà ở khu số 4, không có ai dám động vào ông ta”.
Bạch Diệc Phi không quan tâm nhún nhún vai.
Nhưng Lục Dương rất sợ hãi. Hơn nữa ông Khúc ngồi ngay bên cạnh bọn họ, vì thế cậu ta vô thức mà dịch sang bên cạnh, muốn tách bạch quan hệ với Bạch Diệc Phi.
Sau khi người phụ nữ này được mua lại, người dẫn chương trình lại tiếp tục cho đấu giá vài “sản phẩm”, tất nhiên vẫn là phụ nữ.
Những người phụ nữ nơi này loại nào cũng có, có mười mấy tuổi, hai mấy tuổi, ba mấy tuổi.
Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ đầu tiên đã có ảnh hưởng không nhỏ đến bọn họ nên bọn họ rất ngoan ngoãn, ai cũng không dám kêu lên.
Bạch Diệc Phi không đấu giá phụ nữ nữa, bởi vì anh không có năng lực đó, hơn nữa đó cũng không phải là mục đích anh đến đây.
Cuối cùng, sau khi đấu giá xong mười mấy người phụ nữ, người dẫn chương trình mới đằng hắng, mỉm cười nói: “Đấu giá đã tiến vào đoạn kết, đầu tiên cảm ơn sự ủng hộ của các vị”.
“Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, là “sản phẩm” áp chót nên khi nhìn thấy hẳn mọi người sẽ vô cùng phấn khích”.
“Tôi đảm bảo đây là người phụ nữ đẹp nhất mà mọi người từng gặp!”
Bởi vì lời của người dẫn chương trình mà người trong hội trường đều phấn khích không thôi.
Cho dù là những người đã mua được phụ nữ cũng không vội rời đi. Bọn họ đều muốn xem xem “món hàng” cuối cùng trông ra sao.
Dù sao cũng là “vật phẩm” cuối, chất lượng nhất định rất tốt, vì thế không ai rời đi.
Mà Bạch Diệc Phi lại căng thẳng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Một lát sau lại có đàn ông bê lồng sắt lên. Lồng vẫn bị vải đen che đậy, tạm thời không nhìn rõ bên trong.
Sau khi người đi xuống, người dẫn chương trình lập tức vén tấm vải đen ra.
“Mời mọi người nhìn!”
Khi tấm vải được vén lên, cả hội trường bùng nổ.
“Oa!”
“Đệt! Mẹ nó, quá đẹp!”
“Đúng là người phụ nữ đẹp nhất mà ông đây từng gặp!”
“Trời ạ!”
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi đứng bật dậy.
Anh hy vọng biết bao sẽ không gặp Lưu Hiểu Anh ở đây nhưng càng hy vọng thì càng không xảy ra.
Bởi vì người trong lồng quả thực là Lưu Hiểu Anh.
Lúc ăn cơm, anh nghe thấy đám người đó nói cô ta nằm trong tay cậu chủ nhà họ Hồng, lại nghe nói gã là kẻ háo sắc, rơi vào tay gã, Lưu Hiểu Anh sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lọt vào tay người nhà họ Hồng.
Lưu Hiểu Anh hai mắt vô hồn ngồi trong lồng, trên người không có sợi xích sắt nào. Cô ta vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, cả người nhìn qua như thể xác sống.
Quả thực là mất hết hy vọng, không còn chút khát khao sống nào.
Bạch Diệc Phi vừa nhìn tim đã thắt chặt, vô cùng khó chịu.
Người dẫn chương trình rất hài lòng với biểu tình kinh ngạc của mọi người, vì thế cười nói: “Một nắm vàng!”
Một nắm vàng!
- ------------------