"Anh là ai hả? Anh cho rằng anh cứu tôi thì tôi sẽ không dám giết anh sao?", A Vũ chỉ vào gã đầu undercut rồi gầm lên.
Gã đầu undercut chỉ lạnh nhạt nói: "Anh không giết được tôi đâu".
A Vũ khinh thường bật cười một tiếng: "Hôm nay ông đây sẽ cho anh biết rốt cuộc tôi có giết được anh hay không?"
A Vũ nói xong thì giơ tay lên đấm một cái.
Gã đã khôi phục được phần lớn sức lực, cú đấm này của gã cho dù về sức mạnh hay tốc độ thì người bình thường cũng không thể so sánh được.
Nhưng cú đấm này của A Vũ lại bị gã đầu undercut dễ dàng đỡ được.
A Vũ ngây người.
Có thể dễ dàng đỡ được như thế thì chứng tỏ thực lực người đàn ông này hoàn toàn mạnh hơn A Vũ.
A Vũ run lên một cái, khí thế vừa rồi nháy mắt biến mất, gã sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông: "Anh…anh rốt cuộc là ai?"
Trên đời gã cũng có không ít kẻ địch, nhưng người đàn ông này rất lạ, gã vốn không biết người này là ai, hơn nữa thực lực của người này lại mạnh hơn gã.
Gã đầu undercut bỏ mặt nạ xuống, A Vũ thấy được khuôn mặt của người đàn ông đó.
Sau đó gã kinh hãi mở to mắt: "Sao có thể chứ? Sao lại là anh? Không thể nào!"
...
Phòng họp bệnh viện Ngọa Long.
Bạch Diệc Phi ngồi ngây người.
Ban đầu anh chưa từng nghĩ tới việc độc chiếm số vàng kia, nhưng đến bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ sẽ để cho người khác động vào số vàng đó.
Bởi vì cám dỗ của đồng tiền quá lớn, nếu một kẻ tham lam nào đó lấy được số vàng này thì sẽ gây ra tác hại khôn lường cho xã hội.
Nếu như thật sự chuyện này bị lộ ra ngoài thì cũng là do anh.
Nhưng anh lại nghĩ lòng tham của gã A Vũ dường như chưa đủ, không chừng gã sẽ không nói cho Đạo Trưởng biết tung tích của Kinh Tử.
Cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìm được A Vũ.
Thế nhưng anh cảm thấy chuyện của Kinh Tử còn rất nhiều chỗ sơ hở, ví dụ như Sa Phi Dương và Kỳ Kỳ.
Chuyện này cũng không hoàn toàn xấu, nếu như A Vũ tiết lộ chuyện số vàng ra ngoài, vậy anh sẽ nói cho Từ Lãng biết Kỳ Kỳ là em gái anh ta, cũng sẽ nói với Kỳ Kỳ rằng Từ Lãng là anh trai cô ta.
Lúc này Long Linh Linh và Lưu Đầu Trọc cùng đi vào.
Long Linh Linh báo cáo: "Ban lãnh đạo nòng cốt của ba công ty chi nhánh đều đột nhiên nghỉ việc, một nhà máy phải đóng cửa kiểm tra do sản xuất sản phẩm chất lượng kém".
Lưu Đầu Trọc cũng nói: "Sếp à, hơn mười sân bãi dưới tên tôi cũng bị đóng cửa kiểm tra".
Lưu Đầu Trọc vừa dứt lời thì lại không cam tâm nói: "Sếp, chuyện này không thể để thế được, không thể để sân bãi của chúng ta cứ bị đóng cửa kiểm tra như vậy được, phải phản công lại".
Bạch Diệc Phi không nhìn bọn họ mà quay đầu về phía bên ngoài cửa sổ: "Bây giờ anh đã là một người làm ăn đứng đắn, bãi mất thì mất, vừa hay có thể cắt đứt sạch sẽ quá khứ trước kia".
"Những ai muốn đi cứ để bọn họ đi, nhà máy bị đóng cửa kiểm tra thì lãnh đạo không thể đổ trách nhiệm cho người khác được, vừa hay có thể chỉnh đốn một lượt, cứ thay những người đó đi".
Giọng điệu Bạch Diệc Phi rất dửng dưng, giống như những chuyện này không là gì vậy.
Long Linh Linh và Lưu Đầu Trọc im lặng nhìn nhau.
Lưu Đầu Trọc yên lặng một lúc rồi nói: "Sếp à, nhưng chuyện này rõ ràng là Diệp Hoan đang trả thù chúng ta!"
Bạch Diệc Phi lười biếng nói: "Không sao, bây giờ hắn ta càng vui mừng thì sau này sẽ càng không cười nổi".
Long Linh Linh và Lưu Đầu Trọc hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
Bởi lúc này tâm tư của Bạch Diệc Phi vốn không đặt vào những chuyện nhỏ nhặt này.
Lúc này điện thoại của Bạch Diệc Phi để trên bàn đổ chuông.
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh táo lại, so với dáng vẻ lười biếng lúc trước thì như hai người khác nhau.
"Xảy ra chuyện rồi".
...
Lúc Bạch Diệc Phi đến khu rừng nhỏ ở ngoại ô, nơi này đã có rất nhiều người vây quanh, nhưng phần lớn đều là cảnh sát và nhân viên hiện trường.
Trương Hoa Bân đang nói chuyện với một pháp y, sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì đi tới.
"Là A Vũ", Trương Hoa Bân cầm điện thoại, tìm tấm ảnh đưa cho Bạch Diệc Phi: "Bị người ta giết nửa tiếng trước, bị đấm một cú nát đầu, trực tiếp mất mạng".
Bạch Diệc Phi thấy A Vũ trong ảnh, trên người còn có bùn đất, xem ra trước đó đã được chôn cất.
Bạch Diệc Phi nhìn một lúc rồi hỏi: "Không có hung khí sao? Chắc chắn không?"
Trương Hoa Bân lắc đầu: "Vừa rồi tôi có nói chuyện với bên pháp y, về sức đập thì có vẻ cần hung khí, nhưng từ vị trí đánh và lấy DNA, cộng thêm dấu vết thì đúng là nắm đấm".
Nói cách khác thì chỉ cần một cú đấm đã đập vỡ đầu người.
Đối với cao thủ mà nói thật ra cái này rất đơn giản.
Nhưng đối thủ là A Vũ.
Phải biết thực lực của A Vũ rất mạnh, thậm chí không có mấy ai có thể là đối thủ của gã, hơn nữa căn cứ theo thời gian để phán đoán thì lúc này tác dụng của thuốc đã hết tác dụng.
Nói cách khác gã bị người ta đấm một cú nát đầu vào lúc bản thân khỏe mạnh nhất, nếu thế người đánh chết gã phải kinh khủng đến mức nào?
Bạch Diệc Phi lập tức nổi da gà.
Lúc quay lại xe thì Trương Hoa Bân vô thức nói: "Không biết A Vũ có đem..."
Bạch Diệc Phi giả vờ ho khan: "Khụ..."
Trương Hoa Bân nhìn về phía Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi nháy mắt, Trương Hoa Bân nhìn về phía ghế sau thì phát hiện Diệp Ngải cũng ở đây, vì vậy anh ta cười khan hai tiếng rồi chào hỏi: "Chào cô Diệp!"
Diệp Ngải chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Lúc này Trương Hoa Bân đã nói sang một chuyện khác: "Trần Hạo theo dõi xe của bọn họ đến khách sạn Hoa Khai, anh đoán thử xem trên xe là ai?"
Vừa nói Trương Hoa Bân vừa đưa tấm ảnh trong điện thoại cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đón lấy, anh phát hiện trong ảnh là một cô gái vừa bước xuống xe, cô gái này rất đẹp, anh thấy có chút quen mắt.
"Có chút quen mắt, nhưng tôi khẳng định chắc chắn chưa từng gặp người này".
Ngược lại Diệp Ngải ngồi sau vô tình nhìn thấy bức ảnh thì không khỏi thốt lên: "Đây không phải là Bạch Kiều sao?"
Bạch Diệc Phi nghe vậy chợt ngây người, anh nhìn về phía Trương Hoa Bân, Trương Hoa Bân gật đầu một cái: "Đúng là cô ta, Bạch Kiều, là cô con gái cởi mở của nhà họ Bạch, là vợ hiện tại của Lý Chúc, cũng là Từ Lãng..."
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cắt ngang lời Trương Hoa Bân: "Quay về rồi nói".
…
Sau khi quay lại bệnh viện Bạch Diệc Phi chỉ giữ lại mình Diệp Ngải.
"Tôi biết bây giờ cô có rất nhiều chuyện không hiểu, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng trước mắt tôi không thể nói cho cô quá nhiều, tôi chỉ có thể đảm bảo anh cô sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô phải nghe lời tôi".
Diệp Ngải gật đầu.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hơi thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cô một chỗ ở, cô ở tạm một thời gian".
Bạch Diệc Phi nói xong thì gọi điện cho Long Linh Linh, sau khi cúp điện thoại anh lại nói với Diệp Ngải: "Cô ở đây chờ một chút, lát nữa sẽ có người sắp xếp cho cô".
Diệp Ngải thấy vậy lặng lẽ gật đầu.
Bạch Diệc Phi xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Diệp Ngải gọi lại: "Anh Bạch".
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, anh quay đầu nhìn về phía Diệp Ngải: "Sao vậy?"
Diệp Ngải nhìn anh, cô ta mím môi nói: "Anh không hận tôi sao?"
Bạch Diệc Phi ngây người một lát, anh không hiểu Diệp Ngải nói gì, nhưng chỉ một lúc sau anh đã hiểu ra, Diệp Ngải đang nói về chuyện cô ta liên tục đối đầu với anh ở thành phố Thiên Bắc trước kia.
Bây giờ Diệp Ngải đang nhớ lại chuyện không biết trời cao đất dày mà mình đã làm hồi trước.
Sau khi Bạch Diệc Phi hiểu ra thì khẽ lắc đầu.
Anh không để bụng chuyện Diệp Ngải, lúc đó việc cô ta làm tổn thương Lý Tuyết đã khiến anh rất tức giận, nhưng sau này anh cũng đã trừng phạt cô ta, coi như hai cái bù trừ nhau.
Bạch Diệc Phi xoay người đi vào trong bệnh viện.
Bây giờ anh đột nhiên nghĩ thông suốt, A Vũ như quả bom hẹn giờ, bây giờ người chết rồi thì rất có thể chuyện Kinh Tử cũng bị lộ ra ngoài, như vậy chuyện này một ngày nào đó sẽ có người biết.
Cho nên anh nhất định sẽ nói rõ ràng quan hệ của Từ Lãng và Kỳ Kỳ.