Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Chu Khúc Nhi đứng về phía Bạch Diệc Phi, miệng khẽ cười, sau đó giải thích câu chuyện một cách đơn giản cho Bạch Diệc Phi được rõ.

Hóa ra Mạnh Tuấn Cường là cấp trên của Chu Khúc Nhi. Hàng ngày, do yêu cầu công việc nên ông ta và Chu Khúc Nhi phải thường xuyên tiếp xúc dẫn đến việc vợ của Mạnh Tuấn Cường biết chuyện và hiểu lầm, nghĩ rằng Chu Khúc Nhi quyến rũ chồng cô ta.

Không chỉ có vậy, cô ta còn cất công đến tận công ty làm ầm lên, chửi Chu Khúc Nhi là hồ ly tinh, là loại không biết liêm sỉ, dùng những lời khó nghe nhất để chửi cô ta, còn nói cô ta hám tiền của chồng mình.

Chu Khúc Nhi tức đến uất nghẹn, mắt cô ta có mù đi nữa, thì cũng không bao giờ thích một người vừa lùn, vừa đen như vậy. Hơn nữa, một người đàn ông như thế, làm sao có thể so sách được với Bạch Diệc Phi?

Về thân phận, Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, Mạnh Tuấn Cường chỉ là giám đốc của một công ty nhỏ.

Về ngoại hình, không biết nên nói là Bạch Diệc Phi đẹp trai hơn ông ta bao nhiêu lần cho xứng.

Về tính cách, một người có thể hy sinh cả mạng sống vì vợ mình, còn một gã thì nhát gan nhu nhược, không cần so sánh cũng biết kết quả rồi.

Bạch Diệc Phi đã hiểu rõ câu chuyện, gật đầu nói: “Đây là nghề của tôi rồi”.

Lần trước ba hoa cả ngày ở nhà Chu Khúc Nhi nên đã quá quen rồi.

Chu Khúc Nhi định dặn dò gì đó, nhưng suy nghĩ một lát thì lại không nói nữa. Dù sao thì Bạch Diệc Phi nói cũng đâu có sai.

Hai người bước vào giữa đám đông, Bạch Diệc Phi dùng thần thái của người đàn ông hoàn mỹ nhất nói: “Là đám đầu đường xó chợ này bắt nạt Khúc Nhi nhà tôi hả?”

“Đầu đường xó chợ?”

Đám đông đều nhìn về phía ba gã kia.

Lúc Bạch Diệc Phi chưa đến, thì họ cũng không cảm thấy gì nhiều. Nhưng từ sau khi Bạch Diệc Phi xuất hiện trên chiếc BMV hai triệu tệ thì so ra, cũng khá là giống đầu đường xó chợ thật.

Câu nói của Bạch Diệc Phi thực sự khiến cho cô nàng tóc xoăn bị bất ngờ, đứng ngây ra một lát mới kịp bật lại: “Anh là ai? Định đến ra vẻ ta đây giàu có à? Hả?”

Câu này nói quả cũng không sai, Bạch Diệc Phi đúng là đang ra vẻ ta đây rất giàu.

“Tôi ra vẻ ta đây giàu hả? Cô thử ra vẻ tôi xem nào? Xe BMW hai triệu tệ thử mua một cái tôi xem?”, Bạch Diệc Phi nói giọng trêu ngươi.

Cô ta không nói được gì nữa.

Mạnh Tuấn Cường cũng chỉ là một giám đốc nhỏ, có được bao nhiêu tiền chứ. Hai triệu tệ, cũng bằng lương vài năm của ông ta rồi.

Chu Khúc Nhi nhìn thấy dáng vẻ lép vế của cô ta liền nhanh chóng tiếp lời: “Thấy chưa? Thế này mới gọi là người đàn ông có tiền. Còn nói tôi quyến rũ chồng bà, tôi bị điên à?”

“Đúng vậy, tôi vừa vung tay đã là hàng triệu tệ. Chuyện khác không kể tới, chỉ riêng biệt thự ở cảng Lam Ba tôi thích căn nào chọn căn đó, mấy căn cũng không phải suy nghĩ. Xe sang, tôi không đếm hết. Hôm nay tôi chỉ lái chiếc rẻ nhất đến để cho mấy người mở mắt ra thôi”, Bạch Diệc Phi nói với giọng rất ngông cuồng, nếu có thêm ít phụ kiện nhẫn vàng, dây chuyền vàng thì đúng là hiệu ứng rõ nét.

“Biệt thự cảng Lam Ba?”

“Mấy triệu tệ một căn đấy!”

“Đúng là lắm tiền thật!”

Lúc này, đối tượng bị công kích là Mạnh Tuấn Cường cuối cùng cũng phải mở miệng: “Tiểu Chu, cô cũng biết mà, vợ tôi chỉ là đang đùa thôi, không phải là làm thật đâu, cô đừng tưởng thật nhé. Mọi người đều là đồng nghiệp cả, sau này còn gặp nhau nhiều phải không?”

Mạnh Tuấn Cường làm việc ở công ty đã lâu như vậy, ông ta đúng là người thật thà nhưng đâu có ngốc nghếch. Người này vung tay hào phóng như vậy, chắc chắn thân phận không hề đơn giản. Không thể đắc tội được.

“Anh nói gì?”, cô nàng tóc xoăn không nhịn được nữa: “Cô ta ngày ngày ở công ty quyến rũ anh, thế mà anh còn nói đỡ cho cô ta hả? Có phải từ lâu anh đã muốn ly hôn với tôi rồi không? Hả?”

“Anh là đồ đàn ông vong ơn bội nghĩa, đúng là tôi đã nhìn lầm anh rồi. Anh còn dám đi cặp bồ ở bên ngoài!”

Cô ta bắt đầu khóc lóc.

Những người xung quanh, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ai còn tin lời của cô ta được nữa?

Chu Khúc Nhi hừ một tiếng: “Tôi nghĩ là tự cô hám tiền của chồng mình, lại còn vu vạ cho tôi. Người không có liêm sỉ là cô mới đúng. Lại còn đến công ty chửi mắng tôi, cô có biết xấu hổ không?”

Bạch Diệc Phi gật đầu, lại tiếp tục dặm mắm thêm muối cho: “Khúc Nhi đừng sợ, bị người khác bắt nạt thì chúng ta không việc gì phải nhịn. Sau này đừng đến công ty làm nữa, anh mở cho em một công ty, em muốn làm sao thì làm”.

Mọi người đều há hốc mồm.

Mẹ kiếp, là thật hay đùa vậy?

Mở cho một công ty muốn làm gì thì làm?

Chu Khúc Nhi đứng ngây ra, mặc dù câu nói của Bạch Diệc Phi không có vấn đề gì, rõ ràng là anh ấy có khả năng làm vậy. Thế nhưng, đó là chuyện không thể.

Thế nhưng, vừa rồi giọng của Bạch Diệc Phi nói với cô, đã khiến trái tim cô thực sự rung động. Những lời như vậy, người đàn ông như vậy, chắc rằng không có cô gái nào có thể làm ngơ đúng không?

Cô nàng tóc xoăn bất giác nuốt nước bọt, vừa rồi mới nhắc đến biệt thự cảng Lam Ba mà cô ta đã đứng ngồi không yên rồi, giờ lại còn cả một công ty nữa, người này giàu đến mức nào cơ chứ?

So với chút tiền của lão chồng mình, chắc không cả bằng con số lẻ của người ta.

Lúc này, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nhưng mà, các người phải xin lỗi Khúc Nhi cho tôi! Không thì, tôi sẽ cho công ty của mấy người phá sản ngay lập tức!”

Mạnh Tuấn Cường nghe vậy thì thất kinh: “Không không, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Anh này, việc hiểu lầm giải thích rõ là ổn rồi, đừng động đến công ty có được không?”

Bạch Diệc Phi hắng giọng: “Không được! Phải xin lỗi cho tôi!”

Cô nàng tóc xoăn do dự một chút, nếu như không xin lỗi thì công ty của chồng sẽ không còn. Cái duy nhất cô ta cần là tiền cũng sẽ mất theo, sau này biết sống thế nào?

Lúc này, gã đàn ông cao to yên lặng từ này tới giờ mới giơ tay ra, kéo chị gái mình đứng về phía sau: “Xin lỗi gì? Mày ba hoa nãy giờ, mày thử có cái gì thực tế để chứng mình đi?”

“Tao nghĩ chắc mày là diễn viên do ả này mời đến hả? Mày giàu đến thế, chắc nhiều người nhận ra lắm nhỉ? Mày thử hỏi xung quanh đây xem, có ai biết mày là thằng nào không?”

Dứt lời, mọi người lại thấy đúng là rất hợp lý, thực sự là giống diễn viên đang diễn.

Sau đó cả đám người cùng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, lúc đầu thì không thấy gì, nhưng càng nhìn lại càng thấy quen quen.

“Sao tôi cứ thấy như nhìn thấy ở đâu vậy?”

“Tôi cũng thế, nhìn quen lắm!”

“À! Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải là nhân vật chính trong bản tin tối hôm qua sao?”

“Chủ tịch tập đoàn hầu trước!”

“Đúng, đúng là anh ta!”

Lập tức, đám đông vô cùng kinh ngạc.

Hội bà tám ngạc nhiên tột độ, nhìn Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi với một con mắt hoàn toàn khác.

Bạch Diệc Phi vừa cạn lời, vừa bó tay.

Chu Khúc Nhi thì vô cùng xấu hổ, bản tin tối hôm qua cũng không có gì tốt đẹp, giờ lại còn cùng cô ta gây chuyện ở đây. Xem ra việc này đúng là phải diễn đến cùng rồi.

Cô nàng tóc xoăn thì như hóa đá, không tin nổi vào tai mình.

Người này hóa ra là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!

Nhìn kỹ lại, thì đúng là không sai!

Bản tin tối hôm qua, gần như tất cả người dân thành phố Thiên Bắc đều biết. Anh cũng đã được xem rồi, giờ nhìn thấy người thật thì đúng là nhận ra ngay.

Giờ phút này, trong vòng mấy mét vuông trước tiệm làm tóc, không khí trở nên thật là kỳ lạ.

Bạch Diệc Phi lên tiếng phá tan bầu không khí: “Bây giờ còn nói tao diễn nữa không? Nếu mày có giỏi thì thử diễn tao xem, tao lập tức cho mày mười triệu tệ!”

Bị phát hiện thân phận, bị người khác châm chọc, những việc đó đều chẳng đáng gì. Tin tức sau này cũng có thể đính chính được. Điều quan trọng bây giờ là chứng mình cho chúng thấy: Tao có tiền, mày không có!

Đám đông kinh ngạc ồ lên: “Mẹ kiếp!”

Mười triệu tệ!

Sao lắm tiền thế!

Chu Khúc Nhi đột nhiên thấy hối hận, và còn một chút áy náy nữa. Nếu như không phải cô ta kéo Bạch Diệc Phi vào chuyện này, thì anh cũng không bị nhận ra, lại còn có bao nhiêu con mắt hiếu kỳ nhìn vào nữa.

Gã đàn ông cao to cũng đờ mặt ra, không nói nổi câu nào nữa.

Bạch Diệc Phi hắng giọng: “Tôi nói rồi, các người phải xin lỗi cho tôi. Nếu không, tôi nói được làm được”.

Khi mọi người đều đã biết rõ thân phận của anh, thì trọng lượng của câu nói này, không cần nghĩ cũng đủ hiểu rồi.

Mạnh Tuấn Cường cuống quá: “Cô mau xin lỗi người ta đi!”

Cô nàng tóc xoăn mím môi, định mở miệng ra nói thì Bạch Diệc Phi ngắt lời: “Tôi muốn cô ngày mai đến công ty xin lỗi cô ấy, xin lỗi trước mặt mọi người trong công ty!”

“Mày đừng có mà được voi đòi tiên!”, gã đàn ông cao to gào lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK