Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao bên cạnh anh ta lại có nhiều người như vậy?

Sao anh ta lại có bản lĩnh như vậy?

Những người mà anh ta mang đến lại là ai? Sao mà cũng có bản lĩnh như thế?

Đương nhiên, khiến Hồng Phạm càng kinh hãi hơn là: “Anh… anh không phải nên ở mỏ vàng số 4…”.

“Sống mái với Đạo Trưởng và người của nhà họ Hồng mấy người đúng không?”, Bạch Diệc Phi ngắt lời của Hồng Phạm.

Lời nói của Hồng Phạm nghẹn lại trong miệng, còn ngây ngô gật đầu.

Bạch Diệc Phi lại bật cười lạnh lùng: “Ông cho là tôi thực sự không biết Đạo Trưởng đang ở đâu sao?”

Hồng Phạm sửng sốt, thậm chí có chút sững sờ.

“Tôi và Đạo Trưởng đã là đối thủ từ lâu lắm rồi, ông ta hiểu được tôi, tôi cũng hiểu ông ta”, Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi giương Đông kích Tây, cho nên ông ta chắc chắn sẽ đoán mục đích của tôi chính là mỏ vàng”.

“Mà cũng chính vì ông ta hiểu tôi, cho nên, ông ta cũng sẽ đoán được mục đích thực sự của tôi không chỉ là nhà họ Hồng, mà là thiết lập lại trật tự của hòn đảo Lam này”.

Hồng Phạm gật đầu theo, thậm chí còn có chút khó hiểu nói: “Vậy thì bây giờ anh nên ở mỏ vàng chứ!”

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn ông ta một cái, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Hồng Phạm khựng lại, ý thức được mình đã hỏi một câu hỏi vô cùng ngu ngốc, không khỏi rũ mắt xuống.

Bạch Diệc Phi bật cười: “Tôi đã biết Đạo Trưởng đoán được điểm này rồi, tôi mà còn đi đến mỏ vàng nữa thì không phải tự tìm đường chết cho mình à?”

Hồng Phạm chỉ nghe mà không hề đáp lại, bởi vì ông ta không dám.

Bạch Diệc Phi nhếch mép cười lạnh: “Mục đích của tôi qủa thực là muốn thiết lập lại trật tự cho đảo Lam, muốn khiến xã hội đen tối này được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, nhưng mà…”.

“Trước đó, tôi phải trả được thù với nhà họ Hồng đã”.

Nói xong câu này, anh quay ra bên ngoài gọi: “Có thể vào được rồi”.

Cho nên, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa.

Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy Lục Tây và Lục Miêu Miêu cùng nhau bước vào.

Mà khi Lục Tây nhìn thấy Hồng Phạm cùng với mấy người thủ hạ còn lại đều đang quỳ trước mặt Bạch Diệc Phi thì giật mình sửng sốt.

Trước kia cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là một tên cuồng đồ không biết trời cao đất dày, hầu như không biết được thế lực của nhà họ Hồng khủng bố đến mức nào.

Nhưng mà, bây giờ cô ta mới ý thức được, những lời mà Bạch Diệc Phi nói hoá ra đều là thật, mà bản thân cô ta mới giống như một tên hề, không biết được thế lực của Bạch Diệc Phi lớn đến mức nào.

Trên thực tế, không chỉ Lục Tây, mà còn tất cả người nhà cùng với đám quân binh của nhà họ Hồng đã đi chi viện mỏ vàng kia đều đã ý thức được, lần này nhà họ Hồng đã dây vào người mà bọn họ không nên xúc phạm.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Tôi có ý tưởng muốn thiết lập lại trật tự của đảo Lam, là bởi vì nhà họ Lục bị nhà họ Hồng giết hại, nhưng mà hai việc này không thể lẫn lộn”.

“Muốn thiết lập lại đảo Lam là việc của tôi, mà trước đó, Lục Viễn lại có ơn với tôi cho nên thù của nhà họ Lục, tôi cũng buộc phải trả”.

Nghe Bạch Diệc Phi nói đến Lục Viễn, vành mắt của Lục Tây và Lục Miêu Miêu bất giác đỏ ửng, nước mắt theo khoé mặt chảy dài xuống hai bên má.

Mà Hồng Phạm đã ý thức được Bạch Diệc Phi muốn làm gì. . Truyện Tổng Tài

Hồng Phạm vô cùng sợ hãi.

Tuy rằng bây giờ ông ta cũng đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, nhưng người càng già thì lại càng không muốn chết, hơn nữa, ông ta ở đây làm hoàng đế lâu như vậy, nên càng không muốn chết.

Sau khi Hồng Phạm ý thức được điểm này, trong mắt ông ta ngập sự kinh hoàng, sau đó không kiềm được dập đầu cầu xin: “Không, đều không liên quan đến tôi, là ý của ông Khúc, là ông Khúc nói muốn gây phiền phức cho các người”.

“Anh làm ơn, đừng giết tôi, đừng giết tôi, đúng rồi, tôi, tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ đưa hết tất cả tiền của khu số 4 này cho mấy người, còn có nhà cửa, công xưởng đều sẽ đưa cho mấy người…”.

“Cộp cộp cộp…”.

Hồng Phạm vừa nói vừa dập đầu.

Lúc này, Bạch Diệc Phi lại ném một thanh mã tấu xuống dưới chân của Lục Tây và Lục Miêu Miêu.

“Loeng choeng!”

Thanh mã tấu rơi trên nền đất phát ra âm thanh chói tai.

Sau đó Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Lục Miêu Miêu, tôi đã đồng ý với cô, để cô tự tay báo thù, bây giờ, cô có thể báo thù rồi đó”.

Lục Miêu Miêu nhìn chằm chằm vào thanh mã tấu dưới chân mình, sững sờ.

Cả người Hồng Phạm cứng đờ, sau đó bất giác run lên bần bật.

Bất kể Hồng Phạm nói gì, cầu xin thế nào đều vô dụng.

Bởi vì Bạch Diệc Phi sẽ không cho ông ta bất cứ sự khoan dung nào, anh cũng không phải tên ngốc, nói cái gì cũng sẽ tin.

Lục Miêu Miêu sau khi hoàn hồn thì sắc mặt tái mét.

Cô ta chẳng qua chỉ là một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi, cho dù từ nhỏ sống ở đảo Lam đen tối này nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ lãng mạn hiếm có.

Một cô gái như vậy, mà bây giờ lại bảo cô ta đi giết người, không phải là làm khó cho cô ta hay sao?

Nhưng dù sắc mặt tái nhợt đến đâu, Lục Miêu Miêu cũng quyết nhặt thanh mã tấu lên, kiềm chế sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng, từng bước bước về phía Hồng Phạm.

Sau khi nhìn thấy Lục Miêu Miêu bước tới, thậm chí ông ta còn vừa lui lại phía sau vừa dập đầu: “Cô gái nhỏ, đừng giết tôi, chị của cô còn là con dâu của tôi nữa kìa, cô nể tình chúng ta là nhà thông gia với nhau, cô làm ơn đừng giết tôi, tha cho tôi đi”.

Lục Miêu Miêu nước mắt lưng tròng, nghe thấy lời này liền lớn tiếng chất vấn: “Ông có tư cách gì mà nói chúng ta là nhà thông gia? Ông cho người đến giết cả nhà họ Lục, từ trên xuống dưới tổng cộng mười lăm người, lúc đó sao ông lại không nghĩ nể tình chị tôi là con dâu của ông mà tha cho chúng tôi?”

“Cho nên, tôi vì cái gì mà phải tha cho ông?”

Lục Miêu Miêu từ từ nâng thanh mã tấu trong tay lên, trong ánh mắt xẹt qua một vẻ kiên định và dứt khoát.

Hồng Phạm thấy vậy, biết là mình có nói thêm nữa cũng chẳng ích gì, đôi mắt xoay một cái, đột nhiên bò dậy, dùng đầu húc mạnh vào đùi của Lục Miêu Miêu.

Lục Miêu Miêu bị ông ta húc cho ngã lăn ra đất.

Hồng Phạm tranh thủ thời cơ đứng dậy chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng ông ta mới vừa chạy được hai bước, thanh mã tấu từ phía sau đã xuyên qua cơ thể ông ta, phía trước bụng còn nhìn thấy đầu mũi đao.

Cả người Hồng Phạm khựng lại, ông ta ông thể tin được quay đầu lại nhìn.

Phát hiện người cầm đao đâm ông ta lại là Lục Tây.

Trước đây khi Lục Tây đối diện với Hồng Phạm, có lần nào mà không cực kỳ cẩn thận, run lẩy bẩy, nhưng mà bây giờ, Lục Tây lại cho ông ta một đao.

Lục Tây sau khi nhìn thấy Lục Miêu Miêu bị húc ngã liền không do dự nhặt thanh mã tấu lên đâm thẳng vào người Hồng Phạm, cô ta nhìn Hồng Phạm, nước mắt đầy mặt nói: “Bố, để con tiễn bố lên đường”.

Hồng Phạm hai mắt trợn trừng, nhấc tay lên định túm lấy Lục Tây, trong miệng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng sự đau đớn trong cơ thể khiến ông ta không thể nhấc nổi cánh tay lên, lời cũng không nói ra được khỏi miệng.

Lúc này, Lục Tây lại dùng sức đẩy thanh mã tấu về phía trước, hai mắt Hồng Phạm trợn ngược, sau đó ngã gục về phía trước, hai chân quỳ trên đất, đầu cũng không còn sức chống đỡ mà rũ xuống.

“Tí tách tí tách…”.

Máu tươi theo mũi đao nhỏ xuống nền đất.

Lục Tây theo phản xạ buông tay ra, sau đó cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay đang run rẩy của mình.

Cô ta đã giết Hồng Phạm.

Đã giết chết một người vừa là bố chồng lại vừa là kẻ thù giết chết bố mình.

Nhưng vào lúc này, tôi nhiên có một tiếng hét vang lên.

“Bố!”

Không biết từ lúc nào, Hồng Quân đã chạy vào bên trong, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Hồng Quân như phát điên muốn xông vào nhưng lại bị người mặc đồ đen ngăn lại.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, suy nghĩ một chút, anh đã từng hứa với Lục Tây là không giết Hồng Quân, cho nên khi Hồng Quân không hề có ý định ra tay với anh thì anh sẽ nói được làm được.

Cho nên Bạch Diệc Phi hất tay, để người mặc đồ đen lui về chỗ của mình.

Không có người mặc đồ đen ngăn lại, Hồng Quân loạng choạng bước về phía Hồng Phạm.

Cả quá trình này, sắc mặt hắn ta dường như đã mất đi sự kinh hãi lúc này, gương mặt hắn ta vô cảm tiến vào bên trong, giống như một cái xác không hồn vậy.

Còn Lục Tây thì ngây ra.

Cô ta không bao giờ nghĩ được, lúc cô ta giết Hồng Phạm lại bị Hồng Quân nhìn thấy.

Cô ta lúc này vừa ngỡ ngàng lại vừa không biết phải làm sao.

Hồng Quân bước đến trước mặt Hồng Phạm, chẳng thèm nhìn đến Lục Tây, sau đó “Bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hồng Phạm.

Sau khi Lục Tây nghe thấy âm thanh này, trái tim nảy lên một cái nhìn qua, cô ta dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thể mở miệng nói được gì.

Hồng Quân dập đầu ba cái với Hồng Phạm, sau đó đờ đẫn bế thi thể của Hồng Phạm lên rồi xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Hồng Quân không hề nhìn đến Lục Tây một lần.

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK