Phương Nhiên ngây người nhìn Bạch Diệc Phi, lúc này cô ta mới cảm thấy Bạch Diệc Phi quả thật cũng có nỗi khổ riêng của mình bởi vì đồng tiến vốn không phải là vạn năng.
Nhìn tình cảnh của Bạch Diệc Phi lúc này khiến cho cô ta nảy sinh một cảm giác bất lực vô hình nào đó.
Lần đầu tiên gặp Bạch Diệc Phi chính là lúc anh đang cùng người đàn ông trung niên đánh nhau với một đám người.
Lần thứ hai cô ta nhìn thấy anh suýt chút nữa đã đánh chết cao thủ đai đen Taekwondo.
Hai lần gặp gỡ, khuôn mặt anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng vô cảm khiến cho người khác đều cảm thấy anh là một người đàn ông mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất.
Thế nhưng bóng lưng của anh giờ đây lại hiện lên vẻ tràn đầy bi thương cùng nỗi bất lực làm cho Phương Nhiên bỗng nhớ tới người thân của mình.
Cô ta không cảm thấy sợ hãi nữa mà chậm rãi ngồi xuống, giơ tay ra vỗ về tấm lưng của anh: "Xin lỗi, tôi không biết".
Đột nhiên Bạch Diệc Phi ngửa mặt lên trời gào thét.
"A!"
Tiếng thét này khiến Phương Nhiên giật mình sợ hãi nhưng cũng càng thương xót cho anh hơn.
Tiếng thét không chỉ thấm đẫm sự bất lực cùng với nỗi bi thương thấu trời.
Bạch Diệc Phi khóc đến mức tan nát tâm can.
Phương Nhiên sững sờ một lúc rồi chậm rãi đưa tay vỗ về tấm lưng của Bạch Diệc Phi, nhẹ nhàng an ủi anh.
Bạch Diệc Phi đã khóc rất lâu.
Anh không biết tại sao mình có thể rơi nước mắt trước mặt một người lạ, có lẽ anh không muốn Lý Tuyết phải lo lắng, càng không muốn những người quan tâm anh phải đau lòng, cho nên anh đã trút bầu tâm sự với một người anh không quen biết.
Quả thật, anh muốn được trải lòng, và cũng cần một người bên cạnh lắng nghe anh trút bầu tâm sự, nhưng anh lại không muốn người bên cạnh mình phải buồn.
Đúng lúc này anh tình cờ gặp được Phương Nhiên, cô ta là người thích hợp nhất.
Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi khóc đến mức mệt mỏi.
Phương Nhiên đột nhiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi tựa vào vai của cô ta.
Phương Nhiên ngẩn ra, sau đó mới phát hiện Bạch Diệc Phi vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.
Cũng phải, Bạch Diệc Phi quá mệt mỏi rồi, không chỉ thể xác mà sâu thẳm trong tâm hồn anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Phương Nhiên không dám nhúc nhích, cứ thế để anh dựa vào mình chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm chầm chậm buông xuống, những cơn gió bắt đầu thổi, dĩ nhiên sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhưng điều đó không hề đánh thức anh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Cô gái, cảm ơn cô".
"Nếu anh ấy không khóc thì trong lòng sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu".
"Tôi vô cùng cảm ơn cô".
Nơi này là một khu nghĩa trang, xung quanh đều là ngôi mộ, trời đã gần rạng sáng, khắp nơi tối đen như mực, ngoại trừ Phương Nhiên và Bạch Diệc Phi thì không còn bóng người nào nữa.
Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Phương Nhiên suýt chút nữa bị dọa hết hồn hết vía.
Phương Nhiên chợt quay đầu lại, mặt cô ta tái mét.
Lý Cường Đông từ trong bóng tối đi ra, Phương Nhiên rùng mình sợ hãi: "Người hay là quỷ thế?"
Lý Cường Đông khẽ mỉm cười nói: "Tôi là người".
Sau đó Lý Cường Đông ngồi xổm xuống, bấm một huyệt ở trên cổ của Bạch Diệc Phi để cho anh ngủ sâu hơn.
Phương Nhiên nín thở, cơ thể căng cứng.
Lý Cường Đông lại nhẹ nhàng nói: "Từ nhỏ nó đã lớn lên cùng em gái, hai người sống nương tựa vào nhau, mặc dù không chung một dòng máu, nhưng còn yêu thương gắn bó hơn cả anh em ruột thịt".
"Nó luôn mong muốn đem lại một cuộc sống tốt đẹp cho em gái của mình, nhưng tiếc rằng lúc này nó có thể thực hiện được việc ấy thì em gái đã ra đi mãi mãi".
"Nó đã không rơi một giọt nước mắt nào kể từ ngày em gái nó ra đi cho đến tận bây giờ".
"Sở dĩ nó có bộ dạng như vậy là bởi vì trong sâu thẳm trong lòng nó đau đớn tột độ, hoặc cũng có thể là do nó không thể tin rằng em gái đã ra đi".
"Nhưng nỗi lòng của một con người không thể chất chứa mãi, lâu ngày nỗi lòng ấy cũng sẽ trào ra".
"Cho nên tôi thật lòng biết ơn cô, đã khiến cho nó khóc hết nỗi lòng".
Sau đó Lý Cường Đông kéo Bạch Diệc Phi lại rồi để anh dựa vào lưng.
Phương Nhiên nghe những lời này trong lòng cảm thấy rất phức tạp, nhưng không cảm thấy sợ hãi như trước.
Phương Nhiên là một ngôi sao diễn xuất nên cô ta có sự đồng cảm sâu sắc với anh, những lời ban nãy khiến cô ta cảm nhận được nỗi đau đớn xé lòng của Bạch Diệc Phi cho nên vành mắt của cô ta chợt đỏ hoe.
"Vậy ông là ai? Có quan hệ gì với anh ấy? Ông có làm hại anh ấy không?", Phương Nhiên ngẩng đầu hỏi Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông hướng về phía Phương Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Tôi sẽ không làm hại nó".
"Còn tôi có quan hệ gì với nó, tôi nghĩ cô sẽ không muốn biết đâu".
Nói xong câu này ông ta liền rời đi.
Phương Nhiên sững sờ một hồi lâu cho đến khi có một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, khiến cô ta rùng mình một cái, sợ hãi vội bật dậy, cũng thèm quan tâm chân mình còn đang tê dại, cô ta nhanh chóng đi ra khỏi nghĩa trang.
...
Bạch Diệc Phi tỉnh lại đã là ban ngày, Lý Tuyết ngồi ở mép giường, cầm một chiếc khăn lau mặt cho anh.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết một cái sau đó nắm lấy tay của cô, cười nói: "Vất vả cho em quá".
Lý Tuyết khẽ lắc đầu: "Em nấu bữa sáng rồi".
Sau khi Bạch Diệc Phi thức dậy liền ăn sáng cùng Lý Tuyết.
Chuyện ngày hôm qua, không ai đề cập đến.
Chẳng qua, Lý Tuyết sau khi ăn xong liền đứng bật dậy, chạy vọt vào nhà vệ sinh.
"Ọe..."
Bạch Diệc Phi hoảng sợ vội vã chạy theo, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô vừa nói: "Em sao thế? Ngày hôm qua em vẫn bình thường mà, trong bụng khó chịu sao?"
Lý Tuyết đã ngừng nôn, lấy nước súc miệng, yếu ớt nói: "Chắc vậy".
Bạch Diệc Phi vẫn không yên tâm: "Không được, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra".
Lý Tuyết gật đầu, đang muốn nói cái gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Diệc Phi đi ra mở cửa thì thấy một người giao hàng, anh ta đem một gói hàng đưa cho Bạch Diệc Phi nói: "Anh Bạch phải không? Gói hàng của anh đây, mời anh kiểm tra và nhận hàng".
Sau khi Bạch Diệc Phi ký tên liền cảm ơn người kia một tiếng rồi đóng cửa lại đem gói hàng kia vào nhà.
Lý Tuyết đi tới, tò mò hỏi: "Anh mua đồ sao?"
Bạch Diệc Phi ngừng lại một chút: "Anh tưởng là em mua".
Lý Tuyết lắc lắc đầu: "Em không!"
Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, sau đó mở gói hàng.
Nhưng sau khi gói hàng được mở ra, Bạch Diệc Phi liền trợn tròn mắt, tay siết chặt thành nắm đấm, còn vẻ mặt của Lý Tuyết chợt biến sắc.
Một cơn phẫn nộ không thể nói lên lời bùng cháy trong lòng Bạch Diệc Phi.
Trong gói hàng là một con búp bê, nhưng cổ của búp bê đã bị cắt lộ ra lớp vải trắng bên trong, mà bên ngoài của con búp bê được dán một chữ hỷ rất lớn.
Ý tứ của con búp bê này rất rõ ràng, chính là muốn gửi lời chúc mừng đến anh bởi vì em gái của anh đã chết.
Người gửi gói hàng này thật sự thâm độc.
Lý Tuyết nhìn lửa giận ngút trời của Bạch Diệc Phi mà lo lắng không thôi.
Sau đó điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên, anh không nói một lời nào nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sát ý.
"Bạch Diệc Phi, tao thật lòng chúc mừng mày, chúc mừng vì em gái mày đã chết, mày có thể thoát khỏi một gánh nặng rồi đấy! Ha ha..."
Giọng nói trong điện thoại đã được xử lý và thay đổi giọng nói nên nghe không ra đó là ai.
Nhưng những lời này khiến Bạch Diệc Phi càng thêm phẫn nộ, cơn giận dường như sắp bùng phát.
Đầu dây bên kia chỉ nói câu này rồi lập tức cúp máy.
Bạch Diệc Phi cầm điện thoại đi ra ngoài tìm Trương Hoa Bân.
"Điều tra số này cho tôi".
Bạch Diệc Phi muốn gọi lại lần nữa, nhưng không thể liên lạc được.