"Aaa!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả khu tầng hầm khiến Tôn Hào vừa mới bước vào trong hành lang an toàn cũng nghe thấy, Tôn Hào bị doạ cho sợ run lập cập, bước chân chạy càng nhanh hơn, thoát ra khỏi khu tầng hầm.
Tôn Minh Kiến lúc này đang vội vàng thu dọn đồ đạc, ông ta vơ vội lấy những thứ đồ đắt tiền nhét vào trong một cái túi to, thần sắc cực kỳ hoang mang.
Phương Nhiên nhìn thấy cảnh này thì sững sờ một lúc sau đó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng hẳn lên.
Vốn dĩ Phương Nhiên đã cực kỳ sùng bái Bạch Diệc Phi, bây giờ lại càng sùng bái anh hơn.
Nhưng mà trong camera an ninh, tất cả mọi người đều mặc quần áo màu đen, vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ, cô ta hầu như không thể nhận ra được ai mới là Bạch Diệc Phi.
Nếu như cô ta mà nhìn rõ được ai là Bạch Diệc Phi thì chắc là sẽ giật bắn cả mình, dù gì thì trước đó không lâu, cô ta mới đi nhờ xe của người ta xong, quay lại thủ đô xong, có lẽ cô ta cũng chẳng thể đoán được người đó là Bạch Diệc Phi đâu.
Khi Tôn Minh Kiến thu dọn đồ đạc, ông ta còn không quên nói với Phương Nhiên: “Cô đi theo tôi, chúng ta cùng nhau trốn một thời gian, con mẹ nó! Ông đây là bị Đạo Trưởng chém cho một dao”.
“Trong khu biệt thự của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô giết người, người bị giết lại còn là Phó chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, cho dù Bạch Diệc Phi có là người của tứ đại gia tộc thì cũng chắc chắn phải chết, nhưng mà điều kiện trước nhất là hắn phải giết được tôi”.
“Con mẹ nó! Đạo Trưởng rõ ràng là cố ý khiến tôi khinh địch, muốn để Bạch Diệc Phi giết tôi!”
“Con mẹ nhà nó, ông đây từ trước đến giờ lúc nào cũng tận tâm tận sức để làm việc cho ông ta, ông ta lại dám tính kế hãm hại ông đây!”
“Cô Phương, cô còn ngây ra đó làm cái gì? Mau đi thôi!”, Tôn Minh Kiến lúc này đã thu dọn xong đồ đạc, trong tay ông ta đang cầm một cái va li, nhìn thấy Phương Nhiên vẫn còn ngẩn ngơ đứng tại chỗ thì không khỏi gọi một tiếng.
Phương Nhiên nghe vậy do dự, cô ta không hề có ý định bỏ trốn, cô ta khó hiểu hỏi: “Ông Tôn đã nhìn ra được âm mưu của Đạo Trưởng rồi, như vậy vì sao không ở lại giải thích rõ việc này với Bạch Diệc Phi?”
“Giải thích rõ rồi, anh ta chắc chắn sẽ không giết ông nữa”.
Tôn Minh Kiến hừ mũi: “Cô suy nghĩ quá đơn giản rồi, người của anh ta chắc là đã bị con trai tôi giết rồi, không phải, bây giờ không có thời gian để nói với cô việc này, dù gì cô cũng không hiểu đâu, tóm lại cô chỉ cần biết một điều, Bạch Diệc Phi chính là một con chó điên, chỉ cần anh ta nhắm trúng vào ai thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đó”.
“Tôi nói cho cô nghe, cô đừng cho rằng cô không tham gia vào việc này thì anh ta sẽ tha cho cô. Nếu như anh ta phát hiện ra cô ở trong biệt thự của tôi, chắc chắn cô sẽ chẳng có kết cục tốt, mau đi theo tôi, đây mới là sự lựa chọn tốt nhất!”
Ý của Tôn Minh Kiến là Tôn Hào đã giết thủ hạ của anh ấy, như vậy anh ấy chắc chắn sẽ điên cuồng giết sạch mọi người có mặt ở trong biệt thự, bất kể Phương Nhiên là ai.
Phương Nhiên lắc đầu: “Không, tôi không đi!”
Tôn Minh Kiến sao mà không hiểu được suy nghĩ của cô ta, cho nên mới vươn tay qua tóm chặt lấy cổ tay cô ta, mở cửa nói với cô vệ sỹ xinh đẹp của mình nói: “Đưa cô ta đi!”
Vệ sĩ xinh đẹp đi tới trước mặt Phương Nhiên, Phương Nhiên vừa sợ vừa cảnh giác nhìn cô ta: “Cô muốn làm cái gì?”
Vừa dứt lời, cô vệ sỹ xinh đẹp chẳng nói chẳng rằng ra tay đập thẳng vào gáy Phương Nhiên, cô ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiếp sau đó, cô vệ sỹ xinh đẹp vác Phương Nhiên lên vai đi theo Tôn Minh Kiến vào một hành lang an toàn khác để rời đi.
Mà lúc này, nhóm người Bạch Diệc Phi đã vào đến tầng hầm, cứu thoát được Ngưu Vọng và con trai của ông ta.
Khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Ngưu Vọng người đầy vết thương và bê bết máu, có một tia sáng màu đỏ loé lên trong mắt anh.
Anh nhớ lại lúc mà anh và Ngưu Vọng mới quen biết nhau, nhớ lại tất cả ký ức giữa hai người trong hai năm nay, anh còn hớ Ngưu Vọng từng nói, chúng ta là bạn bè.
Bạn bè.
Bạch Diệc Phi từ trước đến giờ chưa từng coi Ngưu Vọng là thủ hạ của mình.
Lúc này, đột nhiên có ai đó hô lên một tiếng, là Bạch Hổ: “Đây là… ngón tay!”
Bây giờ bọn họ mới chú ý đến, trên mặt đất còn có bốn ngón tay mới vừa bị cắt, mà phía trên ngón tay đó là một người thanh niên trẻ tuổi có nét gần giống với Ngưu Vọng đang bị trói chặt.
Người thanh niên đã ngất đi, lại nhìn sang hai bàn tay của anh ta, chỉ còn lại bốn ngón.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi suýt chút nữa thì bị làm cho tức điên.
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt lại, thấp giọng gào lên: “Mau cứu người!”
Những người phía sau lập tức bước tới
Sau đó, Bạch Diệc Phi lại hét lên: “Tôn Minh Kiến, con mẹ mày!”
“Người đâu, tìm bọn họ về đây cho ông, ông nhất định phải đập chết nó!”
...
Cửa ra hành lang an toàn của Tôn Hào nối liền với cửa sau, lối ra này cực kỳ bí mật.
Tôn Hào vừa mới chui ra khỏi lối ra, lập tức đã nghe thấy tiếng gào thét rên rỉ làm cho gã sợ đến mức không dám đi đến gara ô tô nữa mà mở luôn cửa sau chạy thẳng một mạch.
Tôn Minh Kiến không nói cho Tôn Hào biết kế hoạch của Đạo Trưởng khiến cho Bạch Diệc Phi phải chết tại đây, bởi vì ông ta cho rằng đây là một việc rất đơn giản. Nhưng lại không ngờ được là bản thân mình cũng nằm trong cái bẫy này của Đạo Trưởng, cho nên bây giờ muốn nói cho Tôn Hào biết thì cũng đã chẳng còn thời gian rồi.
Tôn Hào không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là đã xảy ra một việc rất nghiêm trọng, dù gì thì bố của gã trước nay chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với gã.
Gã vừa tức giận vừa lo lắng chạy thẳng ra ngoài nhưng mới chạy chưa được bao xa thì đột nhiên có một chiếc xe chở hàng cực kỳ cũ kỹ lao đến.
“Rầm!”
Tôn Hào bị chiếc xe húc mạnh văng ra ngoài rồi lăn mấy vòng trên mặt đất.
Cú va chạm đột ngột này khiến cho đầu óc của Tôn Hào trống rỗng.
Đúng lúc này, có một người lạ mặt xuất hiện trước mặt gã.
Người này chính là Trương Hoa Bân, anh ta lấy điện thoại ra, so sánh một chút Tôn Hào trong ảnh và người thật, sau đó mới nở nụ cười cực kỳ không có thành ý nói: “Thực xin lỗi nhé, tai nạn giao thông”.
Sau đó anh ta ngồi xổm xuống, vác cơ thể Tôn Hào lúc này đang không còn chút cảm giác nào lên, ném lên thùng hàng của xe.
...
Lối ra của Tôn Minh Kiến là gara của căn biệt thự.
Gara có hai cửa, một cửa là đi vào khu biệt thự, một cửa là đi thẳng ra đường bên ngoài.
Tôn Minh Kiến và cô vệ sỹ xinh đẹp từ trong gara đi ra bước đến chỗ cửa hướng ra mặt đường.
Trên mặt Tôn Minh Kiến ngập sự bất an và nghiêm trọng: “Không biết con trai đã trốn thoát được chưa?”
Cô vệ sỹ xinh đẹp đáp: “Ông Tôn, ông yên tâm đi, đã thông báo trước cho cậu chủ rồi, cậu chủ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Tôn Minh Kiến vẫn còn có chút lo lắng, lại nhớ đến Minh Huy: “Nam Nam, thủ hạ của Bạch Diệc Phi có một người là cao thủ, vừa ra tay đã đá bay Minh Huy rồi”.
Nhưng Nam Nam lại không quan tâm lắm, ngược lại rất tự tin nói: “Yên tâm đi, một người mà cùng lúc phải đối phó với nhiều người thì đương nhiên khó nói, nhưng nếu như đánh tay đôi, thực lực đám thủ hạ kia của anh ta vẫn chưa đủ”.
“Lý do có thể đá bay Minh Huy chẳng qua chỉ là nhân lúc Minh Huy không chú ý mà thôi”.
Nghe Nam Nam nói vậy, Tôn Minh Kiến thở phào nhẹ nhõm, nếu mà như vậy thì xác suất bọn họ có thể trốn thoát được sẽ rất cao. Có thể thấy được, kế hoạch của Đạo Trưởng mặc dù rất kín kẽ nhưng vẫn tính sai một nước là Nam Nam.
Tôn Minh Kiến không khỏi cười lạnh chế nhạo: “Sau khi tôi trốn được ra ngoài, điều chỉnh lại một chút rồi đợi ngày trở lại, tôi thề ắt sẽ phải khiến Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi phải trả giá cho sự việc của ngày hôm nay”.
Thời gian Đạo Trưởng nhậm chức Chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô không dài, nhưng thời gian mà Tôn Minh Kiến ở Hiệp hội thì lâu hơn rất nhiều, đa phần người của Hiệp hội đều nghe lời của ông ta để làm việc, nếu như muốn gây ra một số chuyện thì cũng không phải là khó.
Cửa gara từ từ mở ra.
Sau đó, Tôn Minh Kiến và Nam Nam nhìn thấy một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, ông ta đứng ngay ở trước cửa của gara, khuôn mặt tươi cười vui vẻ nhìn bọn họ, xem ra đã đợi ở đây từ rất lâu rồi…
Người đàn ông này chính là Sa Phi Dương.
Sa Phi Dương mỉm cười với bọn họ: “Rất vui được gặp nhau”.
Tôn Minh Kiến và Nam Nam sau khi nhìn thấy người này thì cực kỳ sửng sốt.
“Ông là ai? Là người của Bạch Diệc Phi?”, Tôn Minh Kiến nhíu mày hỏi.
Sa Phi Dương cười cười nói: “Phải mà cũng không phải, tôi chỉ làm việc mà bản thân tôi cho là đúng”.
Nam Nam vẫn đang cõng Phương Nhiên trên người, muốn đánh nhau thì đương nhiên là không tiện, cho nên mới đem Phương Nhiên đặt xuống đất sau đó cười lạnh lùng bước về phía Sa Phi Dương: “Ông Tôn, một phút”.
Vẻ mặt Nam Nam cực kỳ tự tin, điều này khiến cho Tôn Minh Kiến cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, bèn lạnh lùng cười nói: “Đánh nhanh thắng nhanh, trốn thoát trước đã!”
“Vâng, ông Tôn”.
Vừa nói xong câu này, Nam Nam liền lao ra, tốc độ cực nhanh giống như một tia chớp.
Tuy nhiên
"Rầm!"
Nam Nam bị đá cho lộn nhào một vòng rồi bay ra ngoài đập mạnh lên một chiếc siêu xe nào đó trong gara, lực va đập này không hề nhẹ, bởi vì cơ thể Nam Nam không hề dừng lại mà đập vỡ cửa kính xe rồi rơi vào bên trong chỗ bánh lái.
Tôn Minh Kiến nhìn thấy cảnh này thì dại ra.