“Khúc Nhi? Cậu làm sao vậy?”, Lý Tuyết khẽ day day trán.
Giọng Chu Khúc Nhi trong điện thoại đầy vẻ ảo não: “Tuyết Nhi, cậu cứu mình với! Mẹ mình cứ bắt mình đi xem mắt ấy!”
“Xem mắt?”, Lý Tuyết kinh ngạc hỏi: “Sớm vậy á?”
“Đúng đó. Mình vẫn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp thế này cơ mà!”
Lý Tuyết bỗng cười: “Vậy cậu định ứng phó thế nào?”
“Mình không biết phải làm thế nào nên mới hỏi cậu đây nè!”, Chu Khúc Nhi thở dài: “Giờ mình vẫn chưa có bạn trai nên mẹ mình cứ sốt sắng mãi, cứ làm như mình sẽ ế cả đời không bằng!”
“Ài, cậu thử nói xem, nếu giờ mình nhờ một người đóng giả bạn trai mình thì có ổn không nhỉ?”
“Ơ… Làm vậy nghe có vẻ không được ổn lắm!”, Lý Tuyết hơi do dự.
Chu Khúc Nhi càng nghĩ càng thấy ý tưởng này khá hay, bèn hào hứng nói: “Trước tiên cứ tìm một người để qua mắt mẹ mình đã, rồi đợi đến khi mình có bạn trai thật, mình sẽ bảo với mẹ là chúng mình đã chia tay và mình đã yêu người khác rồi!”
“Hay lắm! Quá hay luôn! Haha… Thôi không nói nữa, giờ mình phải đi tìm ngay đây…”
“Khúc Nhi…”
Lý Tuyết vừa mới nói tới đó thì Chu Khúc Nhi đã cúp máy, cô chỉ có thể lắc đầu bó tay.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Khúc Nhi cầm di động trong tay, bắt đầu suy ngẫm, xem nào, nên đi đâu để tìm được một bạn trai giả vừa đáng tin lại vừa dễ qua ải đây nhỉ?
…
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi và Vương Lâu cùng đến một công ty để khảo sát.
Nhưng vừa mới bước chân vào tòa nhà thì họ lại bất ngờ đụng mặt Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi đang ngồi trong xe, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, hai mắt cô ta lập tức phát sáng.
"Bạch Diệc Phi!"
Hôm nay, Chu Khúc Nhi mặc một chiếc đầm khá đoan trang, trang điểm nhẹ nhàng. So với vẻ hoạt bát mọi ngày thì hiện giờ, trông cô ta có vẻ chín chắn, trí thức hơn.
“Bạch Diệc Phi, anh giúp tôi chuyện này với!”, Chu Khúc Nhi nói thẳng luôn.
Bạch Diệc Phi nhướn mày, không ngờ Chu Khúc Nhi lại chờ sẵn ở đây rồi nhờ anh giúp đỡ cơ đấy?
“Chuyện gì vậy? Gấp lắm à?”
Chu Khúc Nhi gật đầu, liếc sang Vương Lâu nhưng không nói gì.
Vương Lâu lập tức hiểu ý: “Hai người nói chuyện trước đi! Tôi tự đi một mình được”.
Bạch Diệc Phi thoáng do dự rồi nói: “Vậy cậu đi đi. Xong chuyện thì lập tức đến báo cáo cho tôi”.
Sau đó, Chu Khúc Nhi kể sơ qua mọi chuyện với Bạch Diệc Phi.
“Cô muốn nhờ tôi đứng ra làm lá chắn ư? Nhưng tôi đã kết hôn rồi, e rằng không thích hợp đâu”.
Nhưng dường như Chu Khúc Nhi chỉ nhận định mỗi mình Bạch Diệc Phi.
Cô ta biết Bạch Diệc Phi đã kết hôn, lại còn là chồng của bạn thân mình, thế nên cô ta mới không cần phải lo lắng gì cả, đến lúc đó cứ nói với Lý Tuyết một câu là ổn.
Bạch Diệc Phi bó tay, cuối cùng đành nể mặt Lý Tuyết mà miễn cưỡng đồng ý.
Chu Khúc Nhi cười hì hì: “Mười giờ sáng mai, quán cà phê Rotated”.
Giải quyết xong xuôi nỗi lo trong lòng, Chu Khúc Nhi liền đi về.
Còn Bạch Diệc Phi thì bận bịu ở công ty.
Cho đến tận lúc sắp hết giờ làm việc, anh bỗng nhận được điện thoại của bố vợ mình – Lý Cường Đông.
“Diệc Phi, chuyện tối qua là do mẹ con không đúng, tối nay con vẫn đến ăn cơm nhé! Chỉ có người nhà chúng ta thôi”.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng đồng ý: “Vâng, vậy con và Tuyết Nhi sẽ tới”.
Cúp máy, Bạch Diệc Phi bỗng thấy xúc động vì câu nói ‘người một nhà chúng ta’ của Lý Cường Đông, nếu như Lưu Tử Vân có thể chấp nhận anh thì anh tin rằng cả nhà bọn họ sẽ sống hòa thuận vui vẻ.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy mình vẫn nên tặng mẹ vợ một món quà, thế là chân nhanh chóng rời công ty, anh đi đón Lý Tuyết trước, sau đó họ sẽ cùng đến trung tâm thương mại.
“Thật ra không cần mua quà gì đâu”, Lý Tuyết không muốn Bạch Diệc Phi phải tốn kém.
“Không sao, thái độ hôm qua của anh cũng không được tốt lắm, phải mua qùa nhận lỗi”.
Lý Tuyết nói không lại nên đành chiều theo ý anh.
Hai người họ đến quầy hàng chuyên kinh doanh hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại.
Nơi đây toàn là đá quý đồng hồ cao cấp, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ xem khách hàng muốn chọn hãng nào mà thôi.
“Tuyết Nhi, em cảm thấy mình mua tặng mẹ một sợi dây chuyền được không?”
“Ừm, cũng được”, Lý Tuyết gật đầu.
Bạch Diệc Phi ‘ừ’ một tiếng, kéo Lý Tuyết đến quầy chuyên kinh doanh Tiffany & Co: “Tuyết Nhi, em chọn đi!”
Lý Tuyết không từ chối, nhìn một lượt các sản phẩm bày trong tủ.
Nhân viên bán hàng thấy thế liền nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Chào anh, chào cô, xin hỏi hai người cần kiểu dáng thế nào, các vị cũng có thể lấy ra đeo thử”.
Lý Tuyết gật đầu, sau đó hai mắt sáng lên, nhìn một bộ trang sức được cố ý trưng bày trong quầy.
Bộ trang sức kia gồm ba món: vòng tay, dây chuyền và khuyên tai.
Cả bộ trang sức đều được khảm từ viên ngọc Hải lam và nhiều mảnh kim cương nhỏ, chính giữa dây chuyền là một viên đá quý màu xanh biển khá lớn, hai bên là hai viên nhỏ hơn, các vị trí còn lại là đường vòng trơn, trên đó khảm một vài viên kim cương cỡ nhỏ.
Vòng tay và khuyên tai cũng được làm từ ngọc Hải lam khảm thêm kim cương, hai bên vô cùng cân xứng.
“Đẹp quá!”, Lý Tuyết không khỏi cảm thán.
Phụ nữ trời sinh đã thích mấy thứ đá quý long lanh, chớ nói chi là sản phẩm của những nhà thiết kế cố ý tạo ra để chiều lòng khách hàng.
Lý Tuyết cũng không ngoại lệ, tất nhiên, trong số bao nhiêu thứ như kia, cô cũng chỉ thích món đồ này nhất, bởi vì những mảnh kim cương trong suốt và màu xanh biển làm nổi bật lẫn nhau, mang đến cho người nhìn một cảm giác thật thanh tao, cũng làm tăng thêm vẻ ưu nhã và sang trọng cho người đeo nó.
Bạch Diệc Phi chú ý thấy ánh mắt Lý Tuyết, bèn hỏi: “Em thích nó à?”
Lý Tuyết nghe thấy vậy bỗng hơi sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: “Cũng bình thường”.
Thật ra cô rất thích nó, nhưng vừa mới nghía thấy giá tiền, bộ trang sức này chắc cũng vào cỡ hai trăm ngàn!
Bạch Diệc Phi tỏ ra nghi hoặc, chẳng phải ánh mắt vừa rồi của Tuyết Nhi ý là rất thích nó đấy sao?