Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Miêu Miêu đứng lên nói: “Tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, tỏ ý đã biết.

Lục Miêu Miêu xoay người rời khỏi phòng chứa đồ, nhưng đúng vào lúc cô ta xoay người, nụ cười trên mặt đã không thể duy trì được nữa, chỉ là cô ta vẫn kiên cường nhấc chân bước đi, rời xa khỏi tầm mắt của Bạch Diệc Phi.

Mãi đến khi đi qua ngã rẽ, Lục Miêu Miêu mới dựa cả người vào tường, âm thầm rơi lệ.

Lần đầu tiên biết rung động nhưng lại bị người ta từ chối, hơn nữa cô ta lại đang ở độ tuổi đa sầu đa cảm.

Xong, cô ta còn chưa kịp đa sầu đa cảm được bao lâu, đột nhiên có một tiếng động rất lớn vang lên.

“Đùng!”

Sau đó, cô ta cảm thấy con thuyền bị rung lắc dữ dội, nếu không phải cô ta đang chống người vào vách tường thì đã bị hất cho ngã lăn ra đất rồi.

“Đùng!”

Lại có một tiếng động cực lớn nữa, thuyền lại rung lắc dữ đội thêm lần nữa, lần này thì Lục Miêu Miêu ngã nhào trên đất.

Mà Bạch Diệc Phi ở chỗ cửa phòng chứa đồ, do anh đang ngồi trên mặt đất nên không đến nỗi quá chật vật nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Anh biết đã xảy ra sự cố, nên bám chặt lấy khung cửa đứng dậy.

Mà những người khác trên thuyền đều đang sợ hãi đến hết hồn hết vía, va chỗ nọ đập chỗ kia xông lên trên boong tàu để xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng vô cũng kinh khủng.

Lục Miêu Miêu cũng đã lên đến boong tàu, vừa nhìn rõ tình hình mặt liền tái mét, hai chân run rẩy.

Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một con quái vật biển cực kỳ to lớn đang nhào người lên.

Phần đầu của con quái vật này đã to gần bằng chiếc thuyền của bọn họ, hai con mắt to như hai cái sân bóng rổ.

Nó đang há cái miệng rộng ngoác đỏ lòm lộ ra hàm răng nhọn hoắt, mà khoảng cách giữa đôi mắt còn có một chiếc sừng dài như cây gậy trúc.

“Rào rào!”

Nước biển bị kéo theo đang chảy rào rào lên trên thuyền, lại do động tác của con quái vật biển khiến sóng biển nổi lên cuồn cuộn, làm cho chiếc thuyền rung lắc rất mạnh.

Nhóm thuỷ thủ sau khi nhìn thấy con quái vật, ánh mắt ngập sự kinh hoàng, la hét không ngừng.

“Là bọn chúng! Chính là loại quái vật này!”

“A! Cứu tôi với, cứu tôi với!”

Ai nấy đều vô cùng sợ hãi, co rúm lại một góc run rẩy.

Lúc này, Đạo Trưởng đi ra, ông ta đạp nhẹ lên mặt sàn boong tàu sau đó bay người về phía con quái vật vừa nhô lên khỏi mặt biển.

Bóng dáng Đạo Trưởng nhỏ bé trước mặt con quái vật to khổng lồ, giống như con kiến so với con voi.

Đạo Trưởng đáp người xuống mũi của con quái vật, sau đó đập một chưởng lên sống mũi của nó.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người dường như đều trông thấy một làn khói bốc lên từ chỗ tay của Đạo Trưởng.

Mọi người có thể dùng mắt thường để trông thấy lực ám kình, đủ để chứng tỏ khả năng ám kình của Đạo Trưởng đã mạnh mẽ đến mức nào, nhưng mà xem ra có vẻ như ông ta đã dùng hết sức lực của bản thân rồi.

“Grào!”

Con quái vật biển gầm lên một tiếng sau đó cả người đổ về phía sau, “Bùm” rơi thẳng vào trong nước biển.

Mà Đạo Trưởng do bị phản lực khi ra đòn với quái vật nên cả người bật về phía sau đáp xuống mặt sàn tàu.

Đạo Trưởng mặc bộ đồ đạo sĩ, hiên ngang lẫm liệt đứng trên boong tàu, trông rất có dáng vẻ của một ẩn sĩ giang hồ.

Trông thấy cảnh này, trong một khắc tất cả mọi người đều ngẩn ra, bọn họ đều tưởng mình đang được nhìn thấy một vị tiên ông đạo mạo.

Lại nghĩ, lúc nãy Đạo Trưởng mới đánh một chưởng đã có thể đẩy lùi con quái vật biển, có thể thấy sức mạnh này ở cấp độ nào.

Cho nên bây giờ mọi người đã bị khuất phục trước Đạo Trưởng, giờ khắc này chẳng còn ai đi quan tâm đến thù oán và những bất mãn lúc trước nữa, ai nấy đều đang hân hoan hò hét.

“Giỏi quá đi mất!”

“Đạo Trưởng giỏi quá!”

“Oách quá!”

Đạo Trưởng trong mắt bọn họ lúc này giống như một vị anh hùng.

Nhưng loại quái vật này có tổng cộng ba con, Đạo Trưởng đã dốc hết sức mạnh ám kình của mình ra mới đánh bại được một con.

Khi con thứ hai chuẩn bị áp sát bọn họ, Đạo Trưởng liền quay người hét lên với đám thuỷ thủ: “Ngây ra làm cái gì? Mau rời khỏi đây!”

Mọi người lúc này mới hoàn hồn lại, chạy về phía bánh lái của con thuyền.

Mà đúng vào lúc này, một con quái vật biển khác từ dưới biển nhào lên, lao thẳng về phía chiếc thuyền của bọn họ.

Con quái vật biển này hẳn là đã bị Đạo Trưởng chọc tức, cho nên lúc xông về phía bên này liền há ngoác cái miệng to đỏ lòm ra như muốn nuốt cả chiếc thuyền của bọn họ vào trong họng.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt mọi người không khỏi đều lộ ra biểu cảm kinh hoàng.

Lại Kha càng lo lắng nói: “Đạo Trưởng, mau ra tay cứu giúp chúng tôi đi!”

Đạo Trưởng dùng ánh mắt lạnh băng liếc hắn: “Anh cho là ám kình của tôi dùng không biết hết à?”

Nghe thấy câu trả lời này, Lại Kha sửng sốt ngây ra một lúc, ngay sau đó trên mặt lại có thêm biểu cảm tuyệt vọng.

Một khi con tàu của họ bị lật, hoặc là bị quái vật biển cắn nát thì cho dù đám quái vật biển này không ăn thịt bọn họ, bọn họ cũng không thể sống nổi trên đại dương mênh mông này.

Mà đúng lúc này.

Một bóng người bay vọt ra từ trong khoang thuyền, tiếp theo đó mọi người liền nhìn thấy một người đạp chân lên mặt sàn boong tàu, “rầm” một tiếng rất to, trên mặt sàn bị người nọ dẫm nát thành một cái lỗ.

Sau đó, người nọ nhào người lên xông về phía trước, cánh tay tung mạnh ra, đầu mũi chân của anh dẫm lên một cái răng nào đó của con quái vật biển, tiếp đó lại bay trở về boong tàu.

Người nọ đáp xuống mặt sàn boong tàu, quỳ một chân xuống sàn, hai mắt đỏ ngầu dán chặt lên người con quái vật biển.

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì không khỏi bật thốt lên kinh hãi, cũng đồng thời nhen nhóm một tia hy vọng, nhưng mà sau đó thì không có điều gì xảy ra nữa, mọi người đều nghệt mặt ra.

Đây là làm gì?

Nhìn thì có vẻ như rất là oách, bay ra vung tay vài cái rồi lại bay về, con quái vật biển kia dường như không hề bị trúng đòn công kích.

Cho nên, là ra đây để làm màu thôi à?

Người bị mọi người cho rằng chỉ xuất hiện làm bộ làm tịch chính là Bạch Diệc Phi.

Lục Miêu Miêu thấy Bạch Diệc Phi như vậy, lại cảm thấy có chút mất mặt.

Trong thời điểm quan trọng thế này, sao lại chỉ quan tâm đến việc ra vẻ thế chứ?

Nhưng một giây tiếp theo, mọi người đều sửng sốt.

Chỉ thấy ánh đỏ trong đôi mắt của Bạch Diệc Phi loé lên, sau đó liền nghe thấy một tiếng “Rầm”.

Tiếp nữa, con quái vật biển trên biển đột nhiên như phát điên, lắc trái lắc phải, đồng thời có một dòng máu phun ra từ chỗ giữa mũi và miệng của con quái vật biển.

“Bùm!”

Con quái vật ngã vật xuống mặt biển, máu tươi lan ra nhuộm đỏ cả một vùng nước.

Cái này… là sao?

Không phải làm màu, mà là oách thực sự luôn!

So với Đạo Trưởng lúc nãy thì còn oách hơn nhiều.

Chỉ tiện tay vung lên vài cái mà con quái vật biển kia đã máu me be bét, ngã vật xuống chết rồi.

Đám người này không nhìn rõ, nhưng mà Đạo Trưởng và Lại Kha lại nhìn rất rõ ràng, lúc mà Bạch Diệc Phi vung tay lên là để ném ngòi thuốc nổ đang cháy vào miệng con quái vật biển.

Ba con quái vật biển, một con đã bị đánh ngã, một con bị nổ chết, còn một con cuối cùng đang nhắm vào bọn họ.

Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, con quái vật biển kia đã “rào rào” nhảy lên khỏi mặt biển, gầm gào về phía bọn họ: “Grào!”

“Aaa!”

Đám đông sợ hãi đến mức la hét ầm ĩ.

Đúng vào lúc mà bọn họ cho rằng con quái vật kia sẽ trả thù bọn họ, thì sau khi gào lên xong nó bèn xoay người bơi về phía con quái vật đã bị nổ chết kia.

Con ban nãy bị Đạo Trưởng đánh cũng bơi về phía con quái vật đã chết.

Mọi người đều sững sờ.

Mà khoảnh khắc tiếp theo mới khiến mọi người kinh hãi đến mức ngây dại, đồng thời, cũng cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Bởi vì, sau khi hai con kia bơi đến chỗ con quái vật đã chết, chúng liền há ngoác cái miệng đỏ lòm ra cắn xé ăn thịt đồng loại của mình.

Tiếp sau đó, máu thịt văng tung toé.

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK