Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Vân không để ý đến phản ứng của Phan Bộ Đình mà xoay người kéo tay Lưu Hiểu Anh, nói: “Hiểu Anh à! Mau kể cho mẹ nghe về chuyện của con rể đi, mẹ phải tìm hiểu kỹ”.

Sắc mặt Lưu Hiểu Anh đỏ ửng lên, nói: “Chúng ta lên tầng nói đi mẹ”.



Bạch Diệc Phi quay về tòa nhà của thành phố Quang Minh.

Thành phố này tạm thời không chỉ định ai quản mà do Trương Hoa Bân tạm thời phụ trách.

Bạch Diệc Phi đi tìm Trương Hoa Bân, muốn hỏi tình hình gần đây, kết quả lúc đến lại phát hiện trong văn phòng có rất nhiều người.

Có bố vợ của anh là Lý Cường Đông, có Diệp Hoan và cả Lâm Cuồng.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy họ ở đó thì có chút kinh ngạc.

Vừa hay Trương Hoa Bân nhìn thấy, anh ta vội rời khỏi vị trí, nói: “Anh đến thật đúng lúc, có chuyện lớn rồi đây”.

“Chuyện lớn gì vậy?”

Lý Cường Đông lập tức đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi nhìn, vừa nhìn thấy thì sắc mặt anh biến đổi.

“Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi!”, trên điện thoại chỉ có vẻn vẹn mấy chữ.

Vừa nhìn thấy trận quyết chiến, thần sắc Bạch Diệc Phi như ngưng trọng. Tình hình hiện giờ có chút loạn.

Vừa giải quyết được không ít người Nam Môn, chưa kịp lên kế hoạch tiếp theo thì lại phải tiếp tục trận nữa.

Đồng thời lúc này, Hồng Quân ban nãy dẫn người đến giết anh, giờ hắn ta phát điên không biết chạy đi đâu rồi. Càng khiến anh khó hiểu là, sao lại chọn lúc này để quyết đấu?

Vân Anh là thủ lĩnh, tại sao không ngăn cản? Lẽ nào nói, cô ta muốn có được vị trí minh chủ nên lấy chuyện này để gạt anh?

Nhưng nếu là giả thì trước đó sẽ không kết hợp với anh một lần giết bao nhiêu người Nam Môn vậy.

Lúc này, Lý Cường Đông nghiêm túc nói: “Nhanh hơn dự liệu của chúng ta nhiều”.

“Vậy là ý gì ạ?”, Bạch Diệc Phi không hiểu nhìn Lý Cường Đông, hỏi.

“Người Nam Môn xâm lược là do Lương Minh Nguyệt dẫn đầu, chính là muốn khống chế Tử Y hoặc Tân Thu”.

“Và thám tử của chúng ta ở Nam Môn truyền lại tin, Cát Tắc đã rời khỏi liên minh võ giả Nam Môn”.

“Vì vậy bố đoán, chắc Lương Minh Nguyệt sẽ ở cùng Cát Tắc để chuẩn bị ra tay”.

Trước kia Bạch Diệc Phi đã từng nghe đến Cát Tắc, ông ta là minh chủ của liên minh võ giả Nam Môn. Nam Môn luôn sùng bái kẻ mạnh, mặc dù theo vị trí con truyền con nối nhưng vẫn có thể đoán được Cát Tắc là một kẻ rất mạnh.

Một lát sau, Lý Cường Đông nói: “Chắc Cát Tắc là kẻ mạnh trong cảnh giới võ thần, hơn nữa Lương Minh Nguyệt đã đạt đến cảnh giới này rồi”.

“Hai kẻ này mà liên thủ, bất luận là Tử Y hay Tân Thu thì chỉ e đều không phải là đối thủ của chúng”.

Bạch Diệc Phi khẽ chau mày, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

“Nói như vậy thì quyết chiến của chúng ta ở đây không quan trọng. Chúng chỉ muốn lợi dụng nó để gây hỗn loạn và rồi khống chế Tử Y hoặc Tân Thu, đúng không ạ?”

“Đúng thế!”, Lý Cường Đông gật đầu nói.

Vì vậy nói cho cùng, bất luận là Lương Minh Nguyệt hay Đạo Trưởng hoặc Mạnh Kình và Liễu Chiêu Phong thì đều là giả bộ thôi. Ngay từ đầu, Lương Minh Nguyệt đã không muốn dựa vào họ để đối phó với Tử Y hoặc Tân Thu.

Bạch Diệc Phi thần sắc ngưng trọng hỏi Lý Cường Đông: “Vậy hiện giờ chúng ta nên làm thế nào ạ?”

Người Nam Môn sắp quyết chiến với họ để khống chế đám Bạch Diệc Phi, còn kho vàng số 3 đã khống chế được Tử Y. Đây cũng là lý do tại sao Lương Minh Nguyệt từ bỏ kho vàng số 3 để đám Bạch Diệc Phi có được.

Hiện giờ Bạch Diệc Phi mới hiểu những điểm đáng ngờ này thì đã muộn rồi.

Tử Y ở kho vàng số 3 không thể tập hợp với đám Bạch Diệc Phi. Nếu Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt đi giết Tử Y thì làm sao một mình Tử Y đối phó được.

Còn đám Bạch Diệc Phi ở bên này bị người Nam Môn khống chế, căn bản không thể ra tay cứu Tử Y được.

Lúc này, Trần Ngạo Kiều đột nhiên nói: “Nếu như địa điểm quyết chiến ở gần kho vàng số 3 thì có lẽ có thể…”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì lắc đầu, anh cũng nghĩ tới điểm này. Nhưng đối phương cũng không phải kẻ ngốc, căn bản không thể đặt địa điểm quyết chiến ở gần kho vàng số 3 được.

Bạch Diệc Phi hỏi Lý Cường Đông: “Cao thủ cấp 1 mà bốn gia tộc lớn phái đến tổng cộng có bao nhiêu người ạ?”

“Ba người”, Lý Cường Đông thần sắc ngưng trọng nói: “Còn lại đều là cao thủ cấp 2 và cấp 3”.

Chiến lực bên này của họ thật sự quá yếu.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài. Cao thủ của người Nam Môn vô số, còn bên họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ e, ưu thế lớn nhất chính là họ thôi.

“Phía bên sư phụ không thể bỏ mặc được. Như này đi! Con sẽ đến chi viện”, Bạch Diệc Phi trầm ngâm rồi nói: “Còn bên này, bố nghĩ cách kéo dài thời gian quyết chiến”.

Lý Cường Đông nói: “Nếu như Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc cùng đi thì con đi cũng không có tác dụng, ngược lại còn mất mạng”.

Bạch Diệc Phi biết vậy, trong ánh mắt lóe lên vẻ âm trầm nhưng không ai nhìn thấy. Anh ngẩng đầu cười nói: “Bố yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận”.

Lý Cường Đông vẫn muốn khuyên nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Bố, bản lĩnh của con đều do sư phụ dạy. Con không thể vong ân bội nghĩa được, không thể biết sư phụ gặp nạn mà không quan tâm”.

Lý Cường Đông lập tức cạn lời, những người khác cũng im lặng.

Cuộc họp kết thúc, Bạch Diệc Phi đi ra khỏi tòa nhà rồi nhìn thấy Từ Lãng và Kỳ Kỳ ở cửa.

Từ Lãng đứng trên mép bồn hoa còn Kỳ Kỳ ngồi trên bậc thang, rõ ràng họ đang đợi Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi bước lại cười nói: “Không hổ là anh em, hợp ý nhau gớm”.

Từ Lãng thản nhiên nhìn anh rồi nói: “Nói vào chuyện chính đi”.

“Nói đi, chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Từ Lãng, sau đó nhìn Kỳ Kỳ, cuối cùng chọn ngồi bên cạnh cô ta.

Kỳ Kỳ nói: “Tôi và anh tôi đều là cao thủ cấp 2, quyết chiến không biết có giúp được không, chúng tôi muốn…”.

“Xem có giúp được việc gì khác không?”, Từ Lãng nói tiếp.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười lắc đầu nói: “Cảm ơn lòng tốt của mọi người nhưng nếu giúp cái khác thì tạm thời thì không cần đâu”.

Sau khi nói xong, anh đứng lên vỗ vai Từ Lãng, nói: “Anh phải sống thật tốt, đừng để Dương Xảo một mình”, sau đó anh khoát tay với hai người rồi đi luôn.

Bạch Diệc Phi đi giúp Tử Y còn cao thủ mà Tử Y phải đối mặt là người mà họ không dám tưởng tượng.

Kỳ Kỳ ngẩng đầu hỏi Từ Lãng: “Anh ơi! Chúng ta phải làm sao?”

Từ Lãng nhìn bóng lưng đã đi xa của Bạch Diệc Phi, lúc này chỉ biết lắc đầu.



Bạch Diệc Phi lái xe tải đi về khu số 5.

Ban đầu Vân Anh không để lại cách liên lạc nào, hiện giờ anh muốn đi gặp Vân Anh thì chỉ có thể mạo hiểm đến tìm thôi.

Anh lái xe về khu rừng bên ngoài khu số 5, sau khi xuống xe sờ đầu trọc của mình rồi nhìn xung quanh.

Ánh sáng trong khu rừng không nhiều, thoạt nhìn như trời sắp tối.

Ở đây cách thành phố còn một đoạn đường 1km.

Bạch Diệc Phi trầm ngâm, định đi về trước rồi xông vào trong.

Nhưng lúc anh cất bước thì nghe thấy phía sau truyền lại giọng nói quen thuộc.

“Không phải nói là đợi tôi chủ động đến tìm anh sao?”

Bạch Diệc Phi ngập ngừng, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Vân Anh đứng ở phía sau anh không xa.

Vân Anh nhìn Bạch Diệc Phi thì vẻ mặt tươi cười.

Bạch Diệc Phi ngây người ra: “Sao cô lại ở đây?”

Vân Anh cười đáp: “Tôi đoán anh sẽ đến nên cố đợi anh ở đây”.

“Cô đoán được?”, Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc.

Vân Anh khẽ cười, nói với Bạch Diệc Phi: “Anh đến hỏi tôi chuyện quyết chiến phải không? Có phải nghĩ là tôi đang gạt anh?”

“Đúng vậy!”, Bạch Diệc Phi đáp.

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK