“Đàm phán cơ mà, anh tôi nói rồi, anh sẽ đợi anh ấy”.
Diệp Hoan nheo mắt lại, hỏi: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc trong tay anh tôi đang nắm điểm yếu của anh”, Trần Hạo nói với vẻ đương nhiên.
Diệp Hoan sững người ra, nheo mắt nói: “Ố? Vậy thì giờ tao bắt hết chúng mày đi, tao không tin là hắn không đến?”
“Cứ tùy ý”, Trần Hạo nói với vẻ bất cần.
Diệp Hoan nghiến răng nghiến lợi, thái độ bất cần này khiến người ta nhìn mà cảm thấy không vui nhưng gã không thể động vào đám người này được. Đám này mà cộng lại thì không có giá trị bằng Diệp Ngải được.
“Được, tao đợi đấy”, vì Diệp Ngải, Diệp Hoan phải nhẫn nhịn. Đợi khi đàm phán xong rồi, biết được tung tích của Diệp Ngải rồi thì gã nhất định phải để Bạch Diệc Phi biết gã không phải người dễ uy hiếp.
…
Trước cửa của hộp đêm có một chiếc xe van màu đen. Trong xe, Cổ Vinh dẫn theo tiểu đội của mình vẫn luôn chăm chú quan sát.
“Đội trưởng, ban nãy Diệp Hoan vào rồi nhưng không thấy Bạch Diệc Phi”.
“Đội trưởng! Không phải là lúc lâm trận Bạch Diệc Phi lại chạy thoát đấy chứ”.
“Không thể nào”, Cổ Vinh lắc đầu phủ định. Mặc dù anh ta không hiểu về Bạch Diệc Phi nhưng lần tiếp xúc trước ở hôn lễ, nhìn từ những tài liệu mà họ điều tra được thì những chuyện Bạch Diệc Phi muốn làm thì nhất định sẽ làm đến cùng.
…
Trong biệt thự của nhà họ Tùng, ông lão mặc đồ thời Đường cúp điện thoại nói với Tùng Vưu Duy: “Người của nhà họ Diệp đã đến hộp đêm rồi nhưng Bạch Diệc Phi không có ở đó”.
“Bạch Diệc Phi không ở đó? Không phải là hắn sợ rồi chứ?”
Ông lão kia lắc đầu, nói: “Không đâu! Tôi cảm thấy Bạch Diệc Phi không đơn giản, có khả năng là hắn đang làm chuyện gì khác, cố ý đánh lừa chúng ta”.
Tùng Vưu Duy cười khinh bỉ, nói: “Chú Lý! Chú cẩn thận quá rồi, Bạch Diệc Phi có lợi hại thế nào, thông minh cỡ nào thì hắn cũng chỉ là một thằng sống ở quê, nửa năm nay mới khôn lên được một tí nhưng những điều này không đủ đâu”.
“Thằng ranh Diệp Hoan gian xảo vô cùng, Bạch Diệc Phi muốn đàm phán với hắn, nếu không được lợi gì thì tôi sẽ phái Trương Thiết Lâm qua đó, Bạch Diệc Phi sẽ không giở trò gì được”.
“Vì vậy, chú Lý cứ yên tâm, qua tối nay thôi, thế giới này sẽ không tồn tại người có tên là Bạch Diệc Phi nữa”.
Ông lão mặc đồ Đường kia nghe thấy lời này của Tùng Vưu Duy, mặc dù trong lòng tán thành nhưng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Lúc này ông ta vẫn đợi điện thoại của Trương Thiết Lâm để có được thông tin đầu tiên.
Tùng Vưu Duy thì ngồi không yên, nói: “Chú Lý! Đại cục đã định, tối nay tôi sẽ ra ngoài”.
“Cậu chủ, hay là cứ đợi tin ở bên kia truyền đến rồi đi cũng không muộn”.
Tùng Vưu Duy đã bị giam lỏng hai ngày, sớm ngột ngạt đến nơi rồi: “Chú Lý! Có tầm một tiếng thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Một tiếng cũng đủ để Diệp Hoan giải quyết được Bạch Diệc Phi, vì vậy tối nay tôi chắc chắn phải đi”.
Ông lão mặc đồ Đường ngẫm nghĩ cũng đúng, đành phải nói: “Vậy tôi đi cùng cậu chủ”.
Tùng Vưu Duy chau mày, vốn muốn từ chối nhưng chú Lý đi cùng để bảo vệ gã ta. Gã ta có nói thì đoán chừng sẽ không đi ra được nữa, vì vậy xua tay và vào phòng thay quần áo.
…
Trong phòng vip hộp đêm, bởi vì Diệp Hoan quyết định đợi nên những người khác cũng tản ra tự tìm chỗ để ngồi hoặc đứng. Tất nhiên là Diệp Hoan ngồi trên ghế sofa nhưng cách Trần Hạo rất xa. Bởi vì gã không muốn ngồi cùng chỗ với người như này, khác gì hạ thấp bản thân mình.
Jack quét nhìn xung quanh rồi đi đến bên cạnh Bạch Hổ đứng cùng anh ta ở chỗ cửa sổ ngắm cảnh đêm, đồng thời cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp”.
Bạch Hổ chỉ nhìn một cái rồi quay đầu không thèm để ý.
Jack không cảm thấy ngượng ngùng gì rồi tiếp tục nói: “Lần trước gặp anh đi theo gia chủ của nhà họ Bạch, lúc đó ít có cơ hội nói chuyện với anh, hôm nay thì có cơ hội rồi”.
“Tôi sớm đã muốn tìm anh để đọ tài, hay là chúng ta so tài cái nhỉ?”
“Tôi không có hứng”, Bạch Hổ trực tiếp lắc đầu từ chối.
Còn ở bên kia, Trương Thiết Lâm ngồi ở bên cạnh Từ Lãng.
“Ông Từ này, người đến mà không hoan nghênh sao?”, Trương Thiết Lâm dường như rất quen với Từ Lãng.
“Không cần thiết”, Từ Lãng nhắm mắt tĩnh tâm, không thèm mở mắt ra một cái.
Trương Thiết Lâm thở dài một tiếng, nói: “Từ sau lần gặp mặt trước, tôi đã rất lâu không nhìn thấy anh, không ngờ anh chạy xa vậy rồi”.
Từ Lãng không thèm đáp lại. Còn Diệp Hoan quét nhìn Jack và Trương Thiết Lâm vài cái, thấy bọn họ hoàn toàn vô dụng, Bạch Hổ và Từ Lãng như cục đá cứng không di chuyển được.
Nhìn thời gian lặng lẽ trôi còn Bạch Diệc Phi vẫn chưa xuất hiện, sức nhẫn nại của Diệp Hoan cũng dần tan biến. Không bao lâu, người của Diệp Hoan chạy về nói: “Chủ tịch! Bạch Diệc Phi đi quán bar rồi, giờ vẫn chưa ra”.
“Cái gì?”, Diệp Hoan như muốn nổ tung, hỏi: “Hắn đi quán bar thật sao?”
Bao nhiêu người đợi hắn ở đây mà hắn thì hay rồi, chạy đến quán bar tiêu khiển vui chơi, mẹ kiếp, có phải cố ý bỡn cợt gã không?
“Đúng ạ, đã vào hơn một tiếng rồi”.
Diệp Hoan sầm mặt xuống hỏi Trần Hạo: “Bạch Diệc Phi làm vậy là có ý gì? Chúng tao đến mà nó lại đến quán bar? Đùa chúng tao à?”
Trần Hạo cười hì hì nói: “Tất nhiên không phải rồi. Anh cũng biết chỗ chúng tôi có người nhà của người bị hại mà, có lẽ cô ấy đau lòng quá nên mượn rượu giải sầu ý mà”.
“Chắc chắn anh tôi không thể để một cô gái một mình ở quán bar, anh nói phải không?”
Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng, nói: “Giờ hãy gọi điện cho hắn ta bảo hắn ta quay về, nếu không thì hủy bỏ cuộc đàm phán này”.
Trần Hạo nghe thế thì đảo mắt, sau đó nhìn đồng hồ của mình, nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện hỏi anh tôi”, nói xong Trần Hạo gọi điện thật.
“Anh ơi, chủ tịch Diệp đến rồi, đang đợi anh đấy”.
“Dạ được ạ, vâng, vâng”, Trần Hạo cúp điện thoại, cười nói: “Anh tôi nói là anh đừng vội, anh tôi mà vội là không biết phải làm việc gì. Ngộ nhỡ gọi một cuộc mà không cẩn thận gọi sang phía cô Diệp Ngải thì không hay”.
“Mày…”, Diệp Hoan nắm chặt nắm đấm nhưng bất lực. Bạch Diệc Phi rất biết cách nắm thóp, biết được tầm quan trọng của Diệp Ngải nên bắt gã phải thỏa hiệp rồi tiếp tục đợi.
…
Trong biệt thự nhà họ Bạch ở thủ đô, Ngô Quế Hương và Bạch Vân Bằng ngồi ở trong phòng sách. Vừa mới nhận được tin mới nhất thì hai người đều có sắc mặt nghi hoặc.