Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Mẹ nó, tôi làm sao mà biết được?”, Tôn Huy gào lên: “Ông thông minh như vậy mà không biết phải làm gì à?”

Tôn Vĩ luống cuống, tay khẽ run lên.



Về đến nhà mình, Tôn Vĩ không biết phải làm gì, Bạch Diệc Phi đã biết là ông ta làm rồi, anh nhất định sẽ trừng trị ông ta. Sau lưng anh còn có Lưu Đầu Trọc và Lão Khương cùng tên đàn ông biến thái kia, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì e là ông ta không thể bình an mà trở về nhà.

Cùng lúc đó, vài chục tỷ tiền vốn bị rút khỏi Cự Đỉnh, Tôn Huy cũng sẽ không tha cho ông ta. Ông ta gần như đã vào đường cùng rồi.

Làm sao đây?

Tôn Vĩ suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung ác: “Bạch Diệc Phi! Mày đã không cho tao đường sống thì chúng ta cùng cá chết lưới rách!”



Tần Hoa ghi chép xong còn lấy camera bên đường lúc đấy. Nơi đó rất hẻo lánh nhưng vẫn có camera.

Anh không mở ra nhìn bởi một khi đã xem thì sẽ chứng thực tội danh của Bạch Diệc Phi.

Anh đang đợi, đợi Bạch Diệc Phi xử lý xong mọi chuyện.

Cuối cùng cũng xong việc, Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện.

Lưu Tử Vân không ở trong phòng bệnh của Lý Cường Đông, người ở lại là Vương Lâu.

Vương Lâu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đứng dậy chào hỏi.

Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông, chào ông: “Bố”.

Ông ừ một tiếng, nói mình không sao.

Thật ra vết thương trên người Lý Cường Đông không khỏi nhanh như vậy, đặc biệt là vùng đầu còn bị chấn động nhẹ, nhưng qua một ngày thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Bác sĩ đề nghị qua vài ngày thì làm kiểm tra riêng phần đầu để đề phòng có gì không may.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, có hơi ảo mão: “Con sẽ chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt”.

“Bố biết”, Lý Cường Đông trả lời. Ông nhìn Vương Lâu như có điều muốn nói thì bảo: “Bố mệt rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Vậy con không làm phiền bố nghỉ ngơi nữa”.

Tiếp đó, hai người đi ra hành lang, Vương Lâu gọi anh lại.

“Có chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

“Hẳn cậu đã biết thân phận của Diệp Ngải đi?”

Bạch Diệc Phi híp mắt, ừ một tiếng. Thực ra lúc trước anh cũng từng nghi ngờ nhưng không có tin tức chính xác mà thôi. Hôm nay lời của Vương Lâu đã khẳng định Diệp Ngải là người nhà họ Diệp.

“Thì sao?”

Vương Lâu vỗ vai anh: “Người nhà họ Diệp muốn “nuốt trọn” Hầu Tước”.

“Tôi biết”.

Ngay từ đầu Diệp Ngải đã có mục đích mà tiếp cận Bạch Diệc Phi, anh cũng biết cô ta không đơn giản. Chuyện Lý Phàm, lại thêm Liễu Vô Cùng đều cho thấy mục tiêu của Diệp Ngải là Hầu Tước.

Vương Lâu hơi ngây ra, sau đó lại nói: “Nếu cậu đã biết thì tại sao còn đối phó với Cự Đỉnh? Nhà họ Diệp rất lớn, không phải đối thủ mà chúng ta có thể đối phó được. Mà mất đi đối tác Cự Đỉnh thì rất bất lợi với Hầu Tước”.

“Thế nên hôm nay cậu đến là để khuyên tôi dừng tay?”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt hỏi.

Vương Lâu nghiêm túc nói: “Bạch Diệc Phi, tôi muốn cậu bình tĩnh lại, dù sao chuyện này không nhỏ, cậu muốn làm gì Tôn Vĩ cũng được nhưng nên suy tính về lâu về dài”.

Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không cảm xúc: “Bởi vì cậu là bạn tôi vì thế tôi cũng không nói gì nhiều. Chuện cậu nên nói cũng đã nói xong, có thể đi rồi”.

“Cậu!” Vương Lâu chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Cậu hẳn không biết nhỉ? Tần Hoa vì cậu mà đánh Tiêu Vinh Đào cùng Liễu Vô Cùng”.

Bạch Diệc Phi ngạc nhiên, chuyện này anh thực sự không biết.



Bạch Diệc Phi lặng lẽ quay lại đứng trước cửa phòng Lý Cường Đông.

Lúc anh chuẩn bị đi thì Diệp Ngải đến.

Bạch Diệc Phi nhìn giỏ hoa quả trong tay cô ta thì nói: “Tôi nhớ là bố vợ tôi và cô không có quan hệ gì”.

Diệp Ngải cười: “Nhưng tôi có quen biết với anh! Lần đấu giá trước tôi đã ra tay giúp chủ tịch Bạch rồi đấy thôi!”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời: “Không có cô, tôi cũng có thể giải quyết êm thấm”.

“Giữa chúng ta thì cần gì phải nói nhiều như vậy”, Diệp Ngải nghĩ nghĩ, cô ta dù sao vẫn thích Bạch Diệc Phi nên không cần phải so đo những điều này: “Đây là tôi…”.

“Có gì nói thẳng, không cần phải lòng vòng”, Bạch Diệc Phi đánh gãy lời cô ta.

Diệp Ngải trầm mặc một lát: “Tôi cũng nói thẳng, hôm nay tôi đến đây là vì muốn giao dịch với anh. Tôi cho anh mảnh đất phía Nam ngoại ô, anh bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh”.

“Không hứng thú”.

Bạch Diệc Phi từ chối thẳng thừng.

Trước khi có bốn mảnh đất kia, mảnh đất phía Nam quả thực rất quan trọng với Hầu Tước, nhưng bây giờ mảnh đất đó đã không còn cần thiết nữa, dù sao 4 mảnh đất kia có ý nghĩa hơn nhiều.

Còn về việc bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh?

Không thể nào!

Tôn Vĩ dám nhòm ngó Lưu Hiểu Anh, còn cho người đánh bố vợ anh, món nợ này, anh không thể bỏ qua được.

Diệp Ngải thấy khó hiểu: “Bạch Diệc Phi, mảnh đất phía Nam đó rất quan trọng với Hầu Tước vậy mà anh lại không cần? Hơn nữa anh phải biết rằng, Cự Đỉnh hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp, anh gây chuyện với họ, những doanh nghiệp đó cũng sẽ không bỏ qua”.

“Tôi không quan tâm”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.

Diệp Ngải trừng mắt nhìn anh, ngây ra không nói lên lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK