Đi lên bên trên còn có một động vừa cao vừa dài, cửa động tầm kích cỡ của quả bóng nhưng theo kiểu kéo dài lên trên.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi dường như hiểu ra điều gì đó.
Lúc này, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Ở đây cứ cách một thời gian sẽ có rất nhiều trái cây dại chòi vào, sau đó tôi làm chúng thành trái cây khô”.
“Ở bên cạnh cũng có một động như này, cách một thời gian cũng có những trái hồng rơi vào trong này”.
“À phải rồi, ở kế bên còn có rất nhiều lọ trống”.
Người đàn ông trung niên nói nhiều như vậy, đôi mắt màu đỏ nhìn Bạch Diệc Phi, dường như đang thôi miên anh.
Còn Bạch Diệc Phi cũng ngây người một hồi lâu. Đúng như anh đoán, người đàn ông này ở đây nhiều năm, ông ta nói đến cách một thời gian, có khả năng là một năm chăng. Bởi vì quả ở đây đều một năm ra một lần.
Còn người đàn ông này dựa hoàn toàn vào những trái cây này nên mới sống sót được.
Lúc này, người đàn ông trung niên bước lại, sau đó nắm chặt cánh tay Bạch Diệc Phi, nói: “Đi theo tôi! Tôi đưa cậu đi xem qua một vòng”.
Tình huống này như kiểu lần đầu tiên bạn đến chơi nhà, chủ nhà dẫn bạn đi tham quan một vòng vậy.
Thời gian còn lại Bạch Diệc Phi dạo quanh ‘nhà’ của người đàn ông này, sau đó bị chấn động bởi cảnh vật nơi đây.
Ở đây tổng cộng có năm phòng, phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ đều riêng.
Thiết bị trong phòng bếp đều hỏng hết rồi, còn người đàn ông kia rất thông minh, ông ta biến những vật dụng cũ hỏng thành đồ tái chế.
Đáng nói nhất trong nhà vệ sinh chính là bể phốt. Dường như bể phốt này rất sâu, nhưng không biết là chảy đi đâu.
Ở đây có rất nhiều thực phẩm quá hạn sử dụng. Bạch Diệc Phi cầm lên nhìn thì phát hiện ra, đây là chiếc bánh mì mười sáu năm trước.
Hai phòng còn lại, một phòng thì không biết là cái gì nhưng trong đó còn có một con kênh nhỏ thông xuống dưới núi.
Còn một phòng chính là chỗ ban nãy Bạch Diệc Phi nhìn thấy người đàn ông kia dùng để dự trữ đồ ăn.
Anh thật sự bị chấn động. Chiếc bánh mì của mười sáu năm trước, điều này chứng tỏ người đàn ông này đã sống ở đây ít nhất hơn chục năm rồi. Và ông ta chỉ sống bằng những trái cây này. Nghị lực và tinh thần quá lớn.
Nếu là người bình thường, chỉ e đã phát điên từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể hỏi: “Ông à, ông có thể nói cho tôi biết ông là ai không? Tại sao ông lại bị nhốt ở nơi này?”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì chau mày, ông ta nghĩ đến gì đó nhưng không ngừng lắc đầu, dường như không thể nhớ ra nổi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán: “Lẽ nào mất trí nhớ rồi sao?”
Lời vừa dứt thì người đàn ông đó lắc đầu nói: “Không đâu! Tôi vẫn còn nhớ Lương Minh Nguyệt. Kể cả làm ma thì tôi vẫn nhớ kỹ gã ta, đợi khi tôi ra khỏi đây, tôi phải…”.
“À không đúng, nếu cậu đến được đây thì chứng tỏ gã ta đã chết rồi”.
“Lương Minh Nguyệt sẽ không cho bất cứ ai biết nơi này đâu”.
“Vì vậy gã ta đã ra tay giết hết đám thợ đó”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Thợ ư?”
Người đàn ông này bị giam cầm ở nơi đây hơn chục năm, ông ta không nhớ mình là ai nhưng lại nhớ Lương Minh Nguyệt. Trên đời này, ngoài yêu thì đó là hận.
Chỉ có hận đến tận xương tủy thì mới nhớ kỹ như thế. Kể cả là quên mất bản thân mình nhưng lại không quên kẻ đó.
Mặc dù lời nói của ông ta rất lung tung nhưng lại rất logic.
Bạch Diệc Phi có thể hoàn toàn đoán được cảnh tượng lúc đó. Khi đám thợ đào xong động này thì Lương Minh Nguyệt vì muốn giữ bí mật về núi vàng nên không tiếc gì giết hết đám thợ.
Nhưng tại sao Lương Minh Nguyệt lại không giết người đàn ông này.
Ông ta nghĩ ra gì đó rồi đột nhiên bật cười, lát sau lại khóc nhưng khóc không thành tiếng. Sau đó ông ta lại ngồi trên đất, dường như mất đi toàn bộ sức lực.
“Bao nhiêu năm nay ngày nào tôi cũng nghĩ, sau khi ra khỏi đây tôi nhất định phải giết gã ta”.
“Nhưng xích sắt này tôi có dùng cách nào, dùng công cụ gì thì đều không mở ra được”.
“Tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng vì tôi nghĩ mình có thể ra ngoài được”.
Sau khi nghe xong, trong lòng Bạch Diệc Phi lại càng nhiều nghi hoặc hơn.
“Chắc thân thủ của ông phải lợi hại hơn cả Lương Minh Nguyệt chứ? Tại sao ông ta không giết ông mà chỉ khóa ông ở nơi này?”
Người đàn ông kia không để ý đến lời nói của anh mà ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng. Dường như ông ta đã mất đi động lực để sống tiếp, mất đi cả linh hồn.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi hiểu được. Người đàn ông này sống dựa vào một niềm tin, khi niềm tin này đột nhiên mất đi thì mục tiêu cũng không còn nữa, từ đó ông ta tất nhiên sẽ mất đi linh hồn của chính mình.
Ông ta cảm thấy mơ hồ, cứ coi như ra được ngoài thì mình có thể làm gì đây? Không có bất cứ khát vọng và mong muốn nào thì kể cả ra được ngoài cũng có khác gì với việc bị giam ở đây đâu.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm, nói nghiêm túc: “Ông à, tôi cứu ông ra ngoài nhé”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Bạch Diệc Phi không sợ đây là người xấu. Dù sao thì bị giam cầm hơn chục năm ở nơi này, kể cả có xấu đến đâu thì cũng bị mai một dần rồi.
Hơn nữa, người đàn ông này suốt bao nhiêu năm làm bạn với vàng ở nơi này, nhưng có tiền mà không dùng đến thì có tác dụng gì? Vì vậy Bạch Diệc Phi nghĩ, người đàn ông này có ác cảm với tiền, người như này có thể là người xấu được không?
Người đàn ông nhìn Bạch Diệc Phi, trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: “Được”.
“Nếu cậu có thể cứu được tôi ra ngoài thì cái mạng còn lại này của tôi sẽ là của cậu”.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, vội khoát tay nói: “Ôi không cần đâu! Mạng này là của ông, tôi cứu ông ra ngoài, ông coi tôi là bạn là được rồi”.
Người đàn ông nghe vậy có chút không tin nhưng hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là làm sao mở được xích sắt cứng này.
Ông ta nói tiếp: “Chất liệu của xích sắt này rất cứng, có thể dùng nhiệt độ cao đun đỏ lên, sau đó ngâm vào nước lạnh là có thể được”.
Nhưng xích sắt này buộc chặt trên chân và tay của ông ta. Kể cả dây sắt không đủ dài nhưng kim loại dẫn nhiệt rất nhanh, chỉ sợ vẫn chưa nung đỏ xích sắt thì người đàn ông này đã bị bỏng chết rồi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu không đồng ý, anh cần công cụ chuyên nghiệp hơn để đề phòng bất trắc.
Vì thế anh nói rất nghiêm túc: “Ông cố gắng chờ đợi, lần sau tôi sẽ mang dụng cụ đến”.
Người đàn ông gật đầu.
Bạch Diệc Phi không rời đi luôn mà hỏi: “Ông nhớ lại chưa?”
Người đàn ông chau mày, nói: “Tôi chỉ nhớ mình họ Sa”.
Giọng ông ta nói khàn khàn, bị nhốt ở đây bao nhiêu năm mà không mất đi giọng nói là đã tốt lắm rồi.
Nhưng anh nghĩ, dựa vào năng lực của ông ta, mười mấy năm trước chắc cũng là nhân vật máu mặt, có lẽ đi ra khỏi đây có thể nghe ngóng hỏi thăm chút.
Sau khi xác định ông ta là người tốt hoặc cũng không phải người xấu lắm, thả ông ta ra cũng được. Chỉ có điều, bí mật nơi này rất khó giữ. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không còn cách nào khác, nếu ông ta bị nhốt ở đây thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như giết ông ta thì Bạch Diệc Phi không nỡ. Vì vậy, làm thế nào để giữ được bí mật này mới là vấn đề.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, đành phải tạm thời gác lại bởi anh phải rời đi rồi.
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi định rời đi thì đột nhiên gọi giật anh lại: “Ở đây có bao nhiêu vàng như vậy, cậu không mang đi một ít sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không cần vội”, sau đó anh rời đi luôn.
Anh trèo về động kia rồi gọi Trần Hạo và Kỳ Kỳ đến, mọi người cùng bò ra ngoài.
Đường này họ đã đi hai lần rồi, cũng coi như quen đường, hơn nữa trên người cũng không bị thương nên kể cả vác hàng trăm kg vàng trên vai thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi bò ra ngoài, Bạch Diệc Phi nói: “Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng phải đi lại vài lần”.
Trên đường đi, Trần Hạo đi theo sát Bạch Diệc Phi, nói: “Anh ơi! Ban nãy cô ta muốn em phản bội anh”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, sát khí trong mắt toé ra nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.
Nhưng tiếc rằng Kỳ Kỳ không toát ra uy lực đến thế. Hơn nữa, cô ta vẫn còn sợ. Cô ta sợ Bạch Diệc Phi thật sự sẽ ném mình cho đám đàn ông thối tha kia.
Nhưng hành động lần này của Bạch Diệc Phi khiến cô ta kinh ngạc.