Bạch Diệc Phi sầm mặt lại, phẫn nộ quát lớn: “Một người đàn ông, còn là cao thủ trong cảnh giới võ thần, vậy mà đi ra tay với một người phụ nữ không biết võ công”.
“Không những thế, người phụ nữ này còn là người phụ nữ của tôi.
Cô ấy bị ức hiếp, các người bảo làm sao tôi bình tĩnh được?”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Bạch Diệc Phi xoay người lại, nói: “Không có gì có thể bình tĩnh được”, nói xong anh đi về phía xe của mình.
Mọi người đều định cản lại nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi quá nhanh, thoắt cái đã chui vào xe rồi khởi động xe phóng vụt đi.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân, nói: “Anh Trương! Điều tra giúp tôi xe của nhà họ Vương đi về hướng nào rồi?”
….
Đồng thời lúc này, trên đường quốc lộ khác, xe hoa của nhà họ Vương đột nhiên dừng lại.
Xe đi trên cùng có Vương Thạch Khánh, người đàn ông trung niên và chú Dương.
Người đàn ông trung niên luôn ôm chặt cổ của chú Dương, tay ông ta dính đầy máu của chú Dương.
Nhưng lúc này, ông ta chậm rãi hạ tay xuống.
Ông ta nói: “Chú Dương… Chết rồi”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Thạch Khánh sầm lại.
Người đàn ông trung niên kia cũng bất lực hạ tay xuống, máu trên tay vẫn chảy xuống đệm xe.
Những người ở xe phía sau đều xuống hết.
Họ vây chặt lấy chiếc xe này, ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt bi thương.
“Chú Dương!”, Vương Gia Tuấn ngồi ở xe thứ hai.
Sau khi hắn xuống xe thì bổ nhào lên cửa xe, vừa khóc vừa gào thét.
Trong giây phút này, trên mặt ai nấy đều bao trùm bởi vẻ bi thương.
Vương Thạch Khánh nghiêm nghị, nói: “Chú Dương vất vả cả đời vì nhà họ Vương, rất nhiều thế hệ đã được chú Dương chăm sóc”.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy vậy thì không khỏi nghẹn ngào.
Tiếp đó, Vương Thạch Khánh lạnh lùng nói: “Tất cả những kẻ đến gây rối ngày hôm nay, điều tra hết cho tôi.
Tôi sẽ bắt chúng đền mạng”.
Ông ta vừa nói xong thì Vương Gia Tuấn đang bò nhoài ở trên cửa xe, lúc này đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía chiếc xe có Long Linh Linh ở đó, sau đó lôi cô ta ra.
“Bốp!”
“Đều tại cô! Vì cô mà chú Dương phải chết”, vừa nói, hắn vừa đấm đá vào người Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngồi sụp trên đất, bị Vương Gia Tuấn vừa đấm vừa đá, cô ta không thể phản kháng lại được.
Nhưng kể cả là đau đến nỗi như sắp suy sụp thì cô ta cũng không than vãn.
Rõ ràng, Vương Gia Tuấn cũng chẳng yêu thương gì Long Linh Linh.
Cô ta chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Chỉ cần đạt được mục đích kia thì cô ta cũng chỉ là ‘đồ chơi’ của hắn.
Chú Dương chết rồi, hắn đổ hết lỗi lầm lên người Long Linh Linh.
Nếu như tối hôm đó hắn chiếm được Long Linh Linh thì hôm nay cũng không đến nỗi như này.
Vương Thạch Khánh lạnh lùng nhìn sang bên cạnh rồi dặn dò thuộc hạ: “Đừng để cậu chủ đánh chết người”.
Thuộc hạ vội chạy đến trước mặt Vương Gia Tuấn rồi nói lại lời của Vương Thạch Khánh.
Lúc này Vương Gia Tuấn mới dừng tay.
Sau đó, Vương Thạch Khánh lại nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về”.
Lái xe nghe thấy vậy thì vội quay đầu xe.
Nhưng họ vừa mới quay đầu thì phía trước đã có một chiếc xe lái như bay về phía họ.
Ban đầu họ không để ý đến chiếc xe này nhưng đợi đến gần mới phát hiện ra, chiếc xe này đi ngược đường và đang lao về phía họ.
“Mẹ kiếp!”, lái xe vội bíp còi, đồng thời bẻ vô lăng định tránh chiếc xe đang lao tới, phẫn nộ nói: “Lái xe của xe kia ngủ gật rồi sao?”
Kể cả là như vậy nhưng phản ứng của lái xe vẫn chậm.
Khoảng cách giữa họ tầm hơn trăm mét.
Đối với chiếc xe ở trong tốc độ cho phép thì đây chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
“Rầm!”, thoắt cái hai xe đâm sầm vào nhau.
Xe của Vương Thạch Khánh bị đâm rồi trượt vài vòng trên đất mới dừng lại.
Còn chiếc xe biển Trường An nhanh chóng quay đầu lại thì cũng bị đâm sang bên đường, cũng coi như bỏ đi.
Túi khí trong xe cũng bị bắn ra ngoài.
Mọi người đều đờ đẫn người ra.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc này, người trong xe Trường An đột nhiên đẩy cửa xe đi xuống.
Sau khi lái xe nhìn thấy người này thì cũng xuống xe, còn chỉ vào mặt người này mắng: “Mẹ kiếp! Muốn chết à?”
“Bụp!”, hắn vừa nói xong thì người đó đã đánh cho một cái, lái xe bay ra ngoài rồi đập lên xe khác khiến đầu xe đó biến dạng luôn.
“Bụp!”, sau đó lái xe lại rơi xuống đất, không nhúc nhích, không biết là còn sống không?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều đờ người ra.
Mặc dù hắn là lái xe của nhà họ Vương nhưng hắn cũng có thực lực cấp một cấp thấp, vậy mà bị đánh bay ra ngoài dễ dàng như vậy.
Vương Thạch Khánh ngồi trong xe lập tức chau mày, hỏi người đàn ông trung niên: “Hắn là ai vậy?”
Người đàn ông trung niên cũng trợn trừng hai mắt, nói: “Bạch Diệc Phi!”
Đúng thế! Người lái xe đâm họ chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng bị đâm khá mạnh, cửa kính xe vỡ tan, mảnh vỡ còn xẹt ngang mặt anh một vệt, máu chảy khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.
Vương Gia Tuấn kinh hãi trợn trừng hai mắt, sợ đến nỗi vội ném Long Linh Linh sang một bên, xoay người chạy về phía Vương Thạch Khánh, nói: “Bố ơi! Mau cứu con”.
Lời nói vừa dứt, người đàn ông trung niên ngồi trong xe vội xuống xe, đi đến trước mặt Vương Gia Tuấn, ngăn cản Bạch Diệc Phi, nói: “Đừng hòng động đến cậu chủ nhà tôi”..
Danh Sách Chương: