Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, Bạch Diệc Phi có một suy nghĩ.

“Việc lấy thân báo đáp, tôi cảm thấy có thể suy nghĩ thêm”, Bạch Diệc Phi cười nói với Trịnh Ngữ Yên.

Trịnh Ngữ Yên nhìn vẻ mặt của Bạch Diệc Phi không giống như đang nói đùa, lập tức hoảng hốt, vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng đừng, chú ơi, ý của tôi là để chú đóng giả làm bạn trai của tôi để lừa bố tôi, nếu như bố tôi thực sự muốn tôi gả cho chú, thì chúng ta cứ kết hôn giả, chú hiểu ý của tôi không?”

“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ cảm ơn chú thật hậu hĩnh”.

Bạch Diệc Phi lúc này mới hiểu ra vấn đề, Trịnh Ngữ Yên chỉ muốn tìm một người để bao che cho cô ta, hoặc nói cách khác là muốn tìm một tấm bia đỡ đạn, chỉ là trùng hợp lại nhìn trúng anh mà thôi.

Điều này không khỏi khiến anh phải đánh giá lại người phụ nữ trước mặt này.

Tuổi tác của Trịnh Ngữ Yên không lớn, nhưng khuôn mặt lại trang điểm rất đậm, hầu như không thể nhìn rõ được diện mạo thật của cô ta.

Bạch Diệc Phi đột nhiên cười nói: “Vậy cô muốn cảm ơn tôi thế nào?”

“Cho chú tiền!”, Trịnh Ngữ Yên coi như lẽ đương nhiên.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Vậy cô cảm thấy tôi là người thiếu tiền hay sao?”

“Không phải”, Trịnh Ngữ Yên lắc đầu: “Lúc chú ở trong quán bar đã nói rồi, muốn mời bọn người của anh Trương uống rượu, chú chắc chắn là không thiếu tiền”.

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Cho nên cô cảm thấy tôi sẽ để tâm đến chút tiền này sao?”

Nhưng Trịnh Ngữ Yên lại cười, rồi chỉ về phía toà nhà của nhà họ Trịnh nói: “Chú có tiền thì có tiền, nhưng có thể có nhiều tiền hơn nhà chúng tôi được không?”

“Hơn nữa càng là người có tiền, thì sẽ càng không ngại có nhiều tiền hơn nữa, chú nói có đúng không?”

Nhìn biểu cảm của Trịnh Ngữ Yên, dường như đã nắm chắc được suy nghĩ của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền mỉm cười, thuận theo cô ta nói: “Cô nói đúng, chẳng có ai lại chê tiền nhiều cả”.

Trịnh Ngữ Yên nghe thấy câu này cũng nở nụ cười, dáng vẻ quả nhiên là thế, sau đó nói: “Vậy chú đồng ý rồi?”

Bạch Diệc Phi gật đầu lại nói: “Vậy chúng ta bây giờ sẽ đi gặp bố cô nhé?”

“Bây giờ?”, Trịnh Ngữ Yên cực kỳ ngạc nhiên: “Sao mà chú còn vội hơn cả tôi nữa vậy?”

Bạch Diệc Phi mỉm cười nói: “Đương nhiên là vì không thể chờ đợi thêm nữa để lấy vàng rồi”.

Trịnh Ngữ Yên nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều nữa, chẳng qua nói thêm: “Vậy chú đợi tôi một chút, tôi phải đi thay quần áo”.

“Trang điểm thế này còn không được sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Trịnh Ngữ Yên liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Nếu như để bố tôi nhìn thấy, chắc chắn phải đập cho tôi một trận!”. Truyện Teen Hay

Nói xong, Trịnh Ngữ Yên bèn xoay người chạy vào trong một trung tâm thương mại gần nhất.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cô ta hùng hùng hổ hổ chạy vào bên trong, không khỏi lắc đầu: “Kỳ thực cũng không đến nỗi”.

Đại khái khoảng nửa giờ sau, một cô gái xinh đẹp mặc váy hoa nhí bước ra, cô ta đi thẳng đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, vươn tay ra khoác lên khuỷu tay của Bạch Diệc Phi nói: “Chú, chúng ta đi thôi”.

Bạch Diệc Phi khẽ ngẩn người.

Người phụ nữ nhìn có vẻ trong thắng thanh thuần này mà lại là Trịnh Ngữ Yên trang điểm loè loẹt lúc nãy!

Đương nhiên điều khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc không phải là sự thay đổi này, mà là vì anh phát hiện ra người phụ nữ này có nét rất giống với Lương Ngọc.

Không phải là kiểu chỉ có vài phần giống mà là kiểu giống như hai chị em sinh đôi vậy.

Hai người này thực sự quá mức giống nhau, anh dường như có cảm giác nhìn thấy Lương Ngọc vậy.

Bất giác, Bạch Diệc Phi nghĩ đến mấy người này.

Giống nhau đến mức như vậy, chắc chắn là có quan hệ gì đó, xem ra mối quan hệ giữa bọn họ với nhau không đơn giản.

Hai người cùng nhau đi về phía toà nhà của nhà họ Trịnh.

Khi vừa bước chân vào đến cổng, người phụ trách canh cửa vội vàng cúi đầu chào hỏi: “Cô hai”.

Nhưng ánh mắt của bọn họ lại đặt hết lên người Bạch Diệc Phi, sau đó vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.

Trịnh Ngữ Yên cũng chẳng thèm quan tâm, cô ta khoác tay Bạch Diệc Phi ung dung đi thẳng vào bên trong.

Đám người kia thấy bọn họ đã đi rồi liền đè thấp giọng ghé tai nói chuyện với nhau.

“Người nọ là ai vậy?”

“Nhìn bộ dáng bọn họ có vẻ rất là thân thiết”.

“Nhưng người đàn ông đó cũng phải đến bốn mươi tuổi rồi chứ hả?”

Mà theo bước chân bọn họ đi vào, mỗi nơi bọn họ đi qua đều sẽ nghe thấy những lời bàn tán như vậy.

Bạch Diệc Phi đều coi như không nghe thấy gì, mà âm thầm quan sát cách bố trí trong toà nhà của nhà họ Trịnh.

Đầu tiên bọn họ đi xuyên qua hành lang, sau đó mới tiến vào một cánh cửa lớn, hai bên cánh cửa đều có người canh gác.

Tiếp đến là bước vào trong sảnh chính, đi đến vị trí thang máy, bấm thang.

Sau khi vào trong thang máy, bọn họ đi thẳng lên tầng cao nhất của toà nhà, đây chính là văn phòng làm việc của gia chủ nhà họ Trịnh.

Như vậy có thể thấy được, khu số 2 khác hẳn với những khu khác.

Toà nhà cao ốc này giống như toà nhà của một tập đoàn, khác hẳn so với toà nhà của nhà họ Trương và biệt phủ của nhà họ Hồng.

Bạch Diệc Phi đoán, Trịnh Tùng trước khi đến đảo Làm này có lẽ là một thương nhân.

Cuối cùng thang máy dừng ở tầng hai mươi tám, tầng trên cùng của toà nhà.

Bọn họ vừa mới bước chân ra khỏi thang máy, bèn có một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đi đến, mà phía sau cô ta có hai người đàn ông mặc đồ vệ sĩ đi theo.

Người phụ nữ nọ nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Trịnh Ngữ Yên xong, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mới cười một cách khoa trương nói: “Ôi dà, đây không phải là cô hai của nhà họ Trịnh sao?”

Nói xong lại quay ra nói với một vệ sĩ: “Còn không mau đi thông báo cho gia chủ, nói cô hai đã về rồi?”

Tên vệ sĩ lập tức gật đầu rồi xoay người rời đi.

Người phụ nữ nọ lại mỉm cười, chuyển tầm mắt lên người Bạch Diệc Phi: “Ngữ Yên à, anh ta là… ồ, đúng rồi, không lẽ anh ta chính là người đàn ông mà cô tìm được ở bên ngoài sao?”

“Nhìn hình như cũng bốn mươi tuổi rồi, nhưng trông có vẻ rất hợp với cô”.

Bạch Diệc Phi lập tức phát giác ra, hai người này có vẻ như không hợp nhau, đang định nói gì đó thì Trịnh Ngữ Yên đã mở miệng trước, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc nói: “Chị dâu, chị không ngửi thấy mùi gì lạ sao?”

Người phụ nữ nghe vậy thì không khỏi nhíu mày: “Không có, cô ngửi thấy cái gì?”

“Có phải là mùi nước hoa của chị dâu không, hôm nay dùng nước hoa gì vậy?”, khuôn mặt của Trịnh Ngữ Yên đơn thuần hỏi.

Người phụ nữ lập tức đáp lời: “Nước hoa của Dior, làm sao?”

Nhưng Trịnh Ngữ Yên lại không trả lời câu hỏi của người phụ nữ mà quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Giới thiệu với chú một chút, đây là chị dâu tôi, bình thường toàn ăn nói kỳ quái, nghe là muốn đánh”.

“Cô!”, người phụ nữ nghe thấy câu này thì tức khắc trợn mắt lườm Trịnh Ngữ Yên.

Mà Trịnh Ngữ Yên thì lại kéo tay Bạch Diệc Phi đi về phía trước, cố ý dùng lời nói châm chọc cô ta: “Nước hoa Dior xịt lên người chị, sao lại có cái mùi lẳng lơ như vậy chứ?”

Người phụ nữ nghe thấy câu này thì nổi điên lên: “Trịnh Ngữ Yên! Cô đứng lại cho tôi!”

Bạch Diệc Phi chứng kiến cảnh này, trong lòng vô cùng cảm khái.

Trịnh Ngữ Yên quả thực không giống với bộ dáng của một cô gái hai mươi tuổi.

Trịnh Ngữ Yên mặc kệ chị dâu đang nổi điên, đưa Bạch Diệc Phi đi đến trước một cánh cửa, dùng sức đẩy nó ra.

Sau khi cửa được mở ra, Bạch Diệc Phi nhìn thấy cách bố trí bên trong.

Không gian rất rộng rãi, có một chiếc bàn làm việc lớn, ngoài ra còn có hai cánh cửa, mỗi cánh cửa có bốn vệ sĩ mặc đồng phục đứng canh gác.

Phía sau bàn làm việc có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó trên mặt bàn.

Đây chính là Trịnh Tùng, bố của Trịnh Ngữ Yên.

Trịnh Tùng nhìn thấy Trịnh Ngữ Yên quay về cũng không lộ ra biểu cảm vui vẻ gì, thậm chí trông ông ta còn rất bình tĩnh.

Trịnh Ngữ Yên đưa Bạch Diệc Phi đến trước mặt Trịnh Tùng, nói với ông ta: “Bố, chú ấy là bạn trai của con, con muốn gả cho chú ấy”.

Trịnh Tùng chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì khẽ nhíu mày, sau đó cũng không có them bất kỳ phản ứng nào nữa, hờ hững nói: “Ừm, bố biết rồi”.

Trịnh Ngữ Yên ngẩn ra: “Chỉ thế thôi?”

“Dám hỏi có phải là bố chỉ muốn gả con đi cho xong, chứ con gả cho ai cũng không quan trọng, cho dù người đó có là một ông chú thì cũng chẳng sao đúng không?”

Trịnh Tùng hờ hững đáp: “Con đã lớn rồi, hẳn là biết rõ mình đang làm gì, bố không cần thiết phải can thiệp vào cuộc sống của con”.

Trịnh Ngữ Yên sa sầm mặt: “Vậy tại sao bố lại ép con phải gả đi?”

“Làm bố làm mẹ có ai mà không muốn con gái mình kết hôn không?”, Trịnh Tùng nói bằng giọng nhàn nhạt.

Trịnh Ngữ Yên vô cùng tức giận: “Con không nói chuyện với bố nữa, hừ!”

Nói xong cô ta bèn kéo tay Bạch Diệc Phi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK