Hôm nay Lưu Hiểu Anh mặc quần áo rất bình thường nhưng không hề che được vẻ xinh đẹp của cô ta, vì vậy cho dù cô tham gia hôn lễ mà không mặc lễ phục thì cũng không khiến cho mọi người cảm thấy có vấn đề.
Cũng vì thế, Lưu Hiểu Anh đã gặp phải một người đi đến bắt chuyện.
“Xin chào người đẹp, tôi là Mã Sính, rất vui được gặp em”, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen, tươi cười đứng trước mặt Lưu Hiểu Anh tự giới thiệu bản thân.
Lưu Hiểu Anh liếc gã một cái, không định để ý mà vòng qua người gã đi về phía trước.
Mã Sính thấy vậy thì nụ cười liền cứng ngắc trên mặt, có chút xấu hổ sau đó lập tức đuổi theo: “Người đẹp, chúng ta làm quen với nhau một chút thôi mà, nói không chừng sau này lại có thêm một người bạn nữa nè!”
Lưu Hiểu Anh dừng lại, nói giọng nhàn nhạt: "Không cần thiết".
Đừng cho rằng cô ta không nhìn ra gã đàn ông này có ý đồ gì, trường hợp thế này cô ta đã gặp nhiều rồi.
Mã Sính nghe vậy thì gương mặt quả nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Người đẹp, tôi đã tự giới thiệu bản thân rồi, ít nhất em cũng nói cho tôi biết tên em là gì chứ? Nếu không thì tôi thiệt thòi quá!”
“Không có hứng thú”, thái độ của Lưu Hiểu Anh vẫn lạnh lùng như thế hơn nữa còn có chút mất kiên nhẫn.
Lưu Hiểu Anh nói xong liền đi tới chỗ khác, đi một hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên vui vẻ bước tới.
Mã Sính là một người không đạt được mục đích thì không cam tâm cho lên lập tức đi theo.
Nhưng khi gã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh vừa rồi vẫn còn đang rất lạnh lùng mà bây giờ khi đứng trước một người đàn ông, đến ánh mắt cũng mang theo ý cười, còn miệng thì nói chuyện gì đó như rất vui vẻ.
Mã Sính cảm thấy tức giận không thôi.
Mới vừa rồi thái độ của gã khi nói chuyện với Lưu Hiểu Anh tử tế như vậy mà thái độ của đối phương lại lạnh nhạt, gã còn tưởng là tính cách của cô ta như thế, nào ngờ đâu hoá ra không phải!
Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh Lưu Hiểu Anh, ăn mặc thì tầm thường, vừa nhìn là biết chẳng phải đồ đắt tiền gì, trước đây cũng chưa từng gặp người này cho nên gã nhận định người đàn ông nọ chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.
Một người bình thường như vậy sao có thể ra so sánh được với gã?
Đương nhiên là không bằng được gã!
Mã Sính tay cầm ly rượu tiến đến đứng giữa hai người: “Chào người đẹp, lại gặp nhau nhỉ”.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy lại là người đàn ông này thì khinh bỉ lườm gã một cái: “Ngại quá, tôi không quen anh”.
"Không sao, không phải tôi đã nói tôi tên là Mã Sính rồi sao? Người đẹp tên gì vậy?”, Mã Sính cười ha ha nói, dáng vẻ rất là tự nhiên.
Bạch Diệc Phi đảo mắt nhìn sang hai người, vừa nhìn liền đoán ra được người này là cố ý muốn đến bắt chuyện.
Lưu Hiểu Anh không muốn nói lời thừa thãi với Mã Sính nên hờ hững nói: "Tôi không muốn làm quen với anh, hơn nữa kiểu bắt chuyện của anh lỗi thời quá rồi, chẳng có gì mới mẻ cả”.
Mã Sính liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu là hình ảnh lúc nãy Lưu Hiểu Anh vui vẻ nói cười, không cam tâm, thực sự không cam tâm.
Vì vậy, Mã Sính quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Xin chào, tôi tên là Mã Sính, tôi kinh doanh một thẩm mỹ viện, chỗ tôi có rất nhiều khách mà đa phần đều là người trong nhà họ Diệp, tính ra thì cũng có chút tiếng tăm trên trốn thương trường”.
Trên mặt Bạch Diệc Phi là một dấu chấm hỏi to đùng, nói với anh những chuyện này làm gì?
Tiếp đó Mã Sính hỏi: "Không biết anh đây nhậm chức ở đâu? Hay là gia đình có sản nghiệp riêng?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhíu mày nhưng cũng không muốn trả lời câu hỏi của gã: “Tôi không quen anh”.
Cho nên, không cần thiết phải đưa thông tin của mình cho người khác.
Lưu Hiểu Anh không nhịn được cười tủm tỉm khiến cho Mã Sính nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, cho nên lại có tinh thần hẳn lên, nhưng mà gã lại đổi một chủ đề khác: “Hai vị cùng nhau đến à? Tôi ở Bắc Hải chưa từng gặp qua hai người, hai người hẳn không phải là người ở địa phương đúng không?”
“Đúng vậy”, Lưu Hiểu Anh gật đầu.
Mã Sính thấy mỹ nhân trả lời câu hỏi của mình mấy lần thì sắc mặt lập tức hớn hở: "Tôi là người địa phương, hai người có gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi”.
Nói xong, Mã Sính lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi.
Mã Sính nghĩ, hắn đã làm đến mức này rồi, theo phép lịch sự thì đối phương ít nhất cũng phải nói cho gã tên và thân phận của mình chứ?
Tiếp đó, Mã Sính đã nghĩ quá nhiều.
Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi cầm lấy danh thiếp nhưng không hề tự giới thiệu bản thân mình, bởi vì tên và thân phận của bọn họ không được phép tiết lộ nhất là Bạch Diệc Phi.
Bây giờ trong giới quý tộc thì Bạch Diệc Phi cũng được coi là người có tiếng tăm, một người có tiếng tăm vì bị người ta đuổi giết.
Bạch Diệc Phi nói giọng nhàn nhạt: "Ừ, có thời gian sẽ đi coi sao”.
“Chúng ta qua bên đó đi!”, Lưu Hiểu Anh đột nhiên khoác tay Bạch Diệc Phi.
Mã Sính thấy vậy thì đực mặt ra, rồi gần như không nhịn được nữa nên hỏi thẳng: “Đợi chút, hai người là người yêu sao?”
Bạch Diệc Phi lẳng lặng rút tay lại.
Lưu Hiểu Anh bất mãn nhìn chằm chằm Diệc Phi, sau đó liếc nhìn Mã Sính nói: "Đúng vậy, chúng tôi là người yêu”.
"Cô...", Bạch Diệc Phi đang định bảo cô ta đừng có nói linh tinh thì cánh tay của Lưu Hiểu Anh lại khoác lên, sau đó còn nũng nịu nói: “Ai da, anh đừng có xấu hổ như vậy mà~”.
Bạch Diệc Phi rùng mình nổi da gà khắp người.
Mã Sính thấy vậy thì cho rằng đây là kiểu làm nũng giữa hai người yêu với nhau chứ không hề nhận ra là Bạch Diệc Phi không muốn tiếp xúc gần với Lưu Hiểu Anh như thế: “Người đẹp, theo tôi thấy ấy mà, phụ nữ cần tìm đàn ông thì nên tìm một người có thể dựa dẫm được vào, chứ đừng tìm loại đàn ông vô tích sự, nếu không người chịu thiệt thòi chính là bản thân mình”.
“Ý anh là anh ấy không thể dựa dẫm được sao?”, Lưu Hiểu Anh chỉ vào Bạch Diệc Phi.
Mã Sính gật đầu: "Công việc của anh đây hẳn là rất bình thường đúng không? Vậy chắc lương cũng không cao, thế thì làm sao có thể cho em một cuộc sống vật chất tốt đẹp hơn được, mà em lại là một cô gái xinh đẹp thế này, em đi theo anh ta thì quá thiệt thòi!”
Lưu Hiểu Anh khinh bỉ trợn trắng mắt.
Ngược lại Bạch Diệc Phi bên cạnh lại cười tủm tỉm, tên Mã Sính này muốn so sánh anh với gã để thấy được gã giàu có hơn anh, có thể mang đến cho Lưu Hiểu Anh một cuộc sống tốt hơn hay sao?
Điều này khiến Bạch Diệc Phi nghĩ ngay đến Liễu Chiêu Phong, không phải Liễu Chiêu Phong cũng nghĩ như vậy sao?
Nhưng cuối cùng, Liễu Chiêu Phong cũng không thành công.
Mã Sính này cũng sẽ như vậy, khụ, đương nhiên, Lưu Hiểu Anh cũng không phải là người phụ nữ của anh.
“Hiện tại thì tôi đang không có việc”, Bạch Diệc Phi thờ ơ trả lời.
Mã Sính nghe xong thì hơi ngây ra, tiếp sau đó càng gắng sức khuyên nhủ Lưu Hiểu Anh: “Em xem đi, không có việc làm thì không có lương, anh ta lấy gì để mua túi xách, mua đồ mỹ phẩm cho em?”
Là ông chủ của một thẩm mỹ viện, gã đương nhiên hiểu rõ phụ nữ hơn hết, những điều mà phụ nữ quan tâm nhất ngoài túi xách, đồ mỹ phẩm ra thì chính là vẻ bề ngoài của mình.
Vừa hay, ba điều nay đều cần phải dùng đến tiền, hơn nữa còn phải dùng đến rất nhiều tiền!
Lưu Hiểu Anh không thể nhịn được nữa: "Ai nói tôi muốn mua túi xách, mua mỹ phẩm? Anh có bệnh à? Cứ bám riết không tha như vậy, không nhìn ra tôi đã hết kiên nhẫn rồi à? Da mặt anh sao mà dày như vậy?”
Không hổ là tính cách của Lưu Hiểu Anh, dám nói!
Khuôn mặt của Mã Sính như thể vừa bị người ta tát cho một cái vào mặt vậy, bỏng rát, gã dù có muốn bắt chuyện làm quen với người đẹp hơn nữa thì cũng không chịu nổi bị người ta nói như đốp vào mặt thế này, có khác gì là lột cái sĩ diện và tôn nghiêm của một người đàn ông ra rồi vứt xuống đất dẫm lên đâu.
"Em có biết em đã bỏ lỡ điều gì không? Đừng trách tôi không nói cho em, chỉ với loại đàn ông vô dụng như này thì sẽ không thể cho em được thứ mà em muốn đâu, chỉ có tôi mới có thể cho được em!”
"Cuối cùng rồi thì em cũng sẽ đến tìm tôi thôi!”