Diệp Ngải lại nói tiếp: “Hầu như mọi người ở đây đều có hợp tác cùng với Cự Đỉnh, nhưng bây giờ Cự Đỉnh đã sụp đổ, tôi tin mọi người cũng đã phải chịu tổn thất không nhỏ. Mà tất cả những thứ này đều do Hầu Tước gây ra, chẳng lẽ mọi người không muốn đòi lại tất cả tổn thất sao?”
Đòi lại được tất cả tổn thất sao?
Đương nhiên là muốn rồi!
Nhưng bọn họ thật sự có thể làm được sao?
Hơn nữa cho dù muốn liên kết lại với nhau thì tại sao bọn họ phải nghe lời một người phụ nữ chứ? Đúng hơn là tại sao phải nghe theo một công ty bé tí như thế?
“Chủ tịch Diệp chỉ là chủ tịch của một công ty cỏn con, cô tuổi gì mà muốn lãnh đạo chúng tôi?”
“Đúng vậy! Công ty giải trí Diệp Thị còn không lớn bằng công ty chúng tôi, tại sao chúng tôi phải nghe theo cô chứ?
“...”
Diệp Thị mở một công ty giải trí nhỏ ở thành phố Thiên Bắc, công ty này vẫn chưa có chỗ đứng ở đây, nên tất cả mọi người đều không phục.
Diệp Ngải nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của mọi người thì không hề cảm thấy tức giận, cô ta chỉ thản nhiên cười.
Chờ cho mọi người bình tĩnh trở lại thì thư ký đứng sau lưng Diệp Ngải mới đứng dậy.
“Mọi người, đúng là công ty giải trí Diệp Thị không tính là gì ở thành phố Thiên Bắc cả. Nhưng còn nhà họ Diệp ở thủ đô thì sao?”
“Nhà họ Diệp ở thủ đô?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ý là công ty giải trí Diệp Thị thuộc về nhà họ Diệp ở thủ đô sao?
Là nhà họ Diệp ở thủ đô đứng đầu trong top mười gia tộc có sản nghiệp hàng đầu cả nước sao?
Sau khi hiểu ra thì tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Nhà họ Diệp ở thủ đô không phải là thứ mà đám doanh nghiệp cỏn con như bọn họ có thể so sánh được. Đó mới thật sự là cây đại thụ che trời! Ngay cả tập đoàn Hầu Tước cũng không thể sánh bằng.
Đương nhiên đây là do bọn họ không biết đằng sau Hầu Tước chính là nhà họ Bạch ở thủ đô. Nếu không thì chắc chắn sẽ không nghĩ như thế đâu.
Diệp Ngải thấy bộ dạng khiếp sợ của mọi người thì lòng hư vinh được thỏa mãn, cô ta thản nhiên nói: “Đúng thế, tôi chính là người nhà họ Diệp. Nhưng dù sao chuyện lần này cũng không tính là lớn lắm. Tôi là người phụ trách ở thành phố Thiên Bắc, nên tôi sẽ không làm phiền đến công ty mẹ bên kia. Hơn nữa tôi tin rằng chỉ cần mọi người ở đây hợp tác với nhau thì có thể thuận lợi thu mua được Hầu Tước, đúng không?”
Sự tự tin trong lời nói, nụ cười tự tin, cộng thêm với bối cảnh hùng hậu phía sau nên khiến người khác không thể không tin tưởng và phục tùng.
Nhưng mà luôn có người lo lắng.
“Chủ tịch Diệp, nói thì nói như thế, nhưng không phải trước đó tập đoàn Liễu Thị đấu với Hầu Tước rồi cuối cùng cũng rơi vào kết cục kia sao…”
“Đúng vậy, tập đoàn Cự Đỉnh lớn như thế, vậy mà cũng sụp đổ dưới tay Hầu Tước?”
“Nghe nói lúc trước là do chủ tịch Bạch đổ bệnh không quản lý được, nên Hầu Tước mới bị Cự Đỉnh áp chế. Bây giờ anh ta khỏi bệnh rồi, chắc chắn sẽ không để chúng ta có cơ hội thừa nước đục thả câu đâu”.
“...”
Diệp Ngải nghe thế thì tự tin cười một tiếng: “Mọi người lo lắng thế cũng không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Diệc Phi phải khỏe lại đã”.
“Mà tôi đã nhận được một tin tức vô cùng chính xác, rằng bây giờ Bạch Diệc Phi…”
“Đã giống như đứa trẻ năm sáu tuổi rồi!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Tin tức này quả thật vô cùng chấn động.
Một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi lại không khác gì đứa trẻ năm sáu tuổi, như thế có phải chứng tỏ trí thông minh của Bạch Diệc Phi đã bị giảm sút, hiện giờ anh đã trở thành kẻ đần độn rồi không?
Nếu đây đúng là sự thật thì chẳng phải ngay cả ông trời cũng đang giúp bọn họ rồi sao?
Hầu Tước bị một thằng ngốc lãnh đạo thì có thể phát triển kiểu gì chứ?
Diệp Ngải cười nói: “Bây giờ Hầu Tước đang chia năm sẻ bảy, cộng thêm với những tổn thất trước đó, chúng ta hợp tác lại với nhau sẽ đối phó rất dễ dàng”.
“Mà Bạch Diệc Phi vì đã biến thành một đứa trẻ nên có lẽ sẽ không đến Hầu Tước. Anh ta hiện giờ hầu như lúc nào cũng ở trong nhà”.
Cả đám nghe xong thì lo lắng trong lòng cũng biến mất, nhao nhao đồng ý hợp tác.
Diệp Ngải thỏa mãn cười.
Cô ta biết rõ việc này như vậy là bởi vì đã cử người tự mình đi xem, xác nhận tình trạng bây giờ của Bạch Diệc Phi.
Hơn nữa chỉ cần là người có quan hệ thì đều biết tình hình hiện nay của Bạch Diệc Phi.
Không biết những tin tức này do ai truyền ra, nhưng tóm lại nó là sự thật.
…
Hai ngày trước.
Liễu Vô Cùng mặc vest đi vào Hầu Tước, hắn ta nói muốn tìm Bạch Diệc Phi.
Nhưng nhân viên lễ tân mỉm cười trả lời: “Thật xin lỗi, hôm nay chủ tịch không có ở công ty”.
“Không có ở công ty?”, Liễu Vô Cùng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng sau đó hắn ta cũng cảm thấy hợp lý. Mất trí nhớ rồi thì đúng là không thích hợp đến công ty.
Thế là Liễu Vô Cùng cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng đến khu biệt thự cảng Lam Ba.
Khu biệt thự cảng Lam Ba.
Một mình Bạch Diệc Phi ở trong phòng thể hình của khu biệt thự, anh lặp đi lặp lại động tác chống đẩy, mồ hôi trên trán chảy xuống dọc theo hai gò má, rơi xuống trên mặt đất.
Cuối cùng cũng đếm đến hai trăm, anh dừng lại rồi nằm bẹp xuống đất.
“Mình…đỉnh...thật sự”
Ngay cả anh cũng không ngờ nổi bản thân lại thực hiện được hai trăm cái chống đẩy.
Sau khi anh khỏe lại thì đã suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy xung quanh mình lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, vì thế anh đã bảo Từ Lãng dẫn cả nhà Lý Tuyết đi tới thủ đô ngay trong đêm.
Cơ thể Lý Cường Đông đã tốt hơn rất nhiều, chỉ phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, cũng không có gì đáng ngại cả.
Sau khi Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông biết được tình huống của Lý Tuyết thì Bạch Diệc Phi không tránh khỏi việc bị mẹ vở quở trách một trận, sau đó bà ta đã hùng hổ đi đến bên cạnh Lý Cường Đông, dẫn Lý Tuyết đang mất trí nhớ rời đi.
Mới đầu Lý Tuyết còn rất sợ hãi, bởi vì cô không nhớ bất cứ gì cả.
Nhưng dù sao vẫn là người thân, là quan hệ máu mủ ruột già, vì thế Lý Tuyết có thể cảm giác được sự thân thiết, cô đã nhanh chóng đón nhận.
Nhưng lúc rời đi không biết tại sao cô lại cảm thấy có hơi lo lắng, cũng có chút không nỡ.
Sau khi Bạch Diệc Phi tiễn bọn họ đi thì anh lập tức tìm người tung tin ra ngoài, nói rằng hiện tại trí thông minh của anh chỉ đã giống như đứa trẻ năm sáu tuổi, anh không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, những người nên biết đều đã biết hết rồi.
Tin tức này cũng giống như tin tức anh vượt ngục lúc trước, đều là tin tức giả, nhưng khi bị tung ra ngoài thì tất cả mọi người đều xem là thật.
Anh làm như thế là vì muốn trốn ở một nơi bí mật quan sát xem người đứng đằng sau là ai.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến cuộc điện thoại trước đây không lâu thì cười lạnh một tiếng.
Nếu như không phải nhờ Lưu Đầu Trọc gọi điện báo cho anh biết, rằng em gái anh đi chơi với bạn học thấy được cảnh tượng kia, thì sợ rằng đến bây giờ anh còn không biết Liễu Vô Cùng vẫn chưa chết!
Càng không biết rằng vua của Linh Nam kia thật sự đã đến thành phố Thiên Bắc này.
Ha ha, bây gườ anh lại muốn xem thử, cuối cùng ai là người giết ai đây?
Nhưng mà cơ thể anh bây giờ đúng là rất kém cỏi, hơn nữa còn chẳng có tí võ nào, nhỡ may Bạch Hổ với Từ Lãng không thể đến kịp thì sao?
Vì thế Bạch Diệc Phi đã chân thành đề nghị Bạch Hổ dạy võ cho anh.
Bạch Hổ nói muốn học võ thì trước hết phải tăng cường thể lực trước đã.
Cho nên hạng mục thiết yếu mà ngày nào anh cũng phải tập chính là hai trăm cái chống đẩy, rồi chạy đường dài…
Bạch Diệc Phi đã nghỉ ngơi đủ, sau khi anh ngồi dậy thì điện thoại vừa khéo vang lên, là Trần Hạo gọi điện đến.
“Sếp à, vừa rồi Liễu Vô Cùng mới đến Hầu Tước, em đoán lát nữa hắn ta sẽ đến tìm anh thôi”.
“Anh biết rồi, cậu để ý thật kỹ phía Diệp Ngải, có động tĩnh gì thì báo cho anh ngay”.
Sau khi tắt điện thoại thì Bạch Diệc Phi nghe được tiếng chuông cửa.
Bạch Diệc Phi sắp xếp lại biểu cảm trên mặt, sau đó thi anh tỏ vẻ ngơ ngác đi ra mở cửa.
Người đến tất nhiên là Liễu Vô Cùng.