“Phụp”, Bạch Diệc Phi bị ám kình làm cho chấn thương đến mức nôn ra ngụm máu tươi, đồng thời cũng không đứng vững mà lùi về sau mấy bước.
Đạo Trưởng cũng thấy kinh ngạc nhưng chỉ một lúc, sau đó ông ta tiếp tục đi về trước rồi lại tung ra cú đấm.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi khỏe hơn ở trên thuyền rất nhiều. Khi còn ở trên thuyền, anh bị đánh từ trong cabin ra boong tàu, còn rơi xuống biển. Còn lần này anh chỉ lùi về sau bảy tám bước thôi.
Trong lúc anh nhìn thấy Đạo Trưởng tung cú đấm về phía mình thì không đấu quyền với ông ta mà khom lưng né tránh. Sau đó ôm chặt eo của Đạo Trưởng, định dùng lực đẩy ông ta ngã xuống đất.
Nhưng tiếc rằng, Đạo Trưởng không phải là người khác. Lúc Bạch Diệc Phi ôm chặt thì cảm thấy một luồng sức mạnh ập tới phía anh.
Lúc này anh đột nhiên hiểu được. Đạo Trưởng có thể dùng bất cứ bộ vị nào trên cơ thể để triển khai ám kình.
Toàn thân Bạch Diệc Phi bị đánh bay ra ngoài. Nhưng anh không ngã xuống đất mà cứ xoay vòng trên không trung, sau đó đứng vững trên đất.
Nếu so với lúc trên thuyền thì thực lực của Bạch Diệc Phi đã tiến bộ hơn nhiều. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy, anh và Đạo Trưởng có sự chênh lệch.
Sau khi nhìn thấy vậy, Lại Kha thấy hối hận vô cùng, quay đầu quát Lục Dương: “Đều tại thằng nhóc mày, ông đây hận nỗi không thể tát chết mày”.
Lúc này Lục Dương cũng vô cùng hối hận. Nếu cậu ta sớm biết Đạo Trưởng là người như này thì tuyệt đối sẽ không chạy đến tìm ông ta. Giờ đây có khác nào cậu ta tìm Đạo Trưởng đến giết mình đâu? Đây có khác nào tự tìm cái chết?
Đám thuyền viên bên phía Đạo Trưởng cũng đờ người ra. Bọn họ đều là người bình thường, họ từng nhìn thấy đánh nhau nhưng không lần nào giống như lần này. Thoắt cái đã đánh bay người khác ra ngoài, còn đánh hộc máu nữa, đúng như trong phim vậy.
Đạo Trưởng nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Đây là lần đầu tôi thấy có người có thể chuyển đổi ám kình. Nhưng… Của người khác thì cậu có thể đổi được nhưng của tôi thì không bao giờ”.
“Nói đến ám kình, thật ra độ tinh thông của tôi không bằng sư đệ được. Nhưng tôi có thể làm đến mức, khiến bất cứ bộ vị nào trên cơ thể cũng đều có thể phát ra ám kình”.
“Vì vậy, muốn cận chiến thì cậu vẫn chưa được”.
Bạch Diệc Phi lau máu ở khóe miệng rồi nhìn Đạo Trưởng, ánh mắt đỏ rực.
“Vậy thì đã làm sao?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên cười, nói.
Đạo Trưởng thấy Bạch Diệc Phi cười như vậy thì lập tức chau mày.
Ông ta vừa bước về trước một bước thì đột nhiên dừng lại. Ông ta lập tức cảm thấy có gì không ổn, sắc mặt sầm lại, nói: “Cậu dám hạ độc?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải tôi hạ độc”.
Đạo Trưởng nghe thấy lời này thì ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lại Kha.
Lại Kha sợ đến nỗi lùi về sau một bước.
Đạo Trưởng không giữ được bình tĩnh, quát lớn: “Anh muốn chết à?”
Một kẻ phản bội mình rồi còn hạ độc mình nữa. Những chuyện như này, Đạo Trưởng chưa bao giờ gặp phải nên ông ta vô cùng phẫn nộ.
Đạo Trưởng muốn xông về phía Lại Kha nhưng ông ta chỉ cử động được một chút thì ‘phù’ một tiếng, quỳ sụp xuống đất.
Thấy vậy, sắc mặt Lại Kha tỏ ra vẻ vui mừng.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Ba tiếng đủ không?”
“Hai tiếng”, Đạo Trưởng lớn tiếng đáp lại, sau đó ngồi trên đất.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, gật đầu nói: “Đủ rồi”, sau đó anh xoay người rời đi.
Những người khác nghe thấy vậy thì sắc mặt đầy vẻ hoài nghi.
Lại Kha cũng nghi hoặc, đuổi theo nói: “Ông chủ Bạch! Hiện giờ nhân lúc ông ta trúng độc thì giết quách ông ta đi. Ông ta nói hai tiếng nhưng chưa chắc đâu, biết đâu gạt anh đấy”.
Lục Dương không dám nói gì nhưng vẫn đi theo Bạch Diệc Phi.
Trong lúc đi đường, tóc của Bạch Diệc Phi dần trở lại ban đầu, mắt cũng khôi phục lại bình thường, thần sắc nghiêm túc nói: “Mau đi tìm đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa”.
“Gì cơ?”, Lại Kha và Lục Dương đều ngây người ra.
Ý gì vậy?
Sao lại nói với chúng tôi là thời gian không còn nhiều nữa?
Lẽ nào không giết Đạo Trưởng nữa sao?
Trước đó, sau khi gặp Lại Kha trên thuyền, Bạch Diệc Phi và Lại Kha đã thống nhất. Lúc đi anh cũng thầm dặn dò Lại Kha là nên làm như thế nào?
Điểm đầu tiên là bảo Lại Kha tạo hiện trường giả để Đạo Trưởng gạt bỏ sự nghi ngờ với anh. Điểm thứ hai là Bạch Diệc Phi cho Lại Kha thuốc độc, thuốc này là anh phát hiện trong túi của Lưu Hiểu Anh. Sau khi đưa cho Lại Kha thì bảo hắn ta lén cho vào đồ ăn của Đạo Trưởng.
Thuốc độc này cũng có thời gian nhất định, chỉ cần không vận động quá mạnh thì độc tố sẽ không lan quá nhanh.
Hiển nhiên, bình thường Đạo Trưởng không vận động quá nhiều. Huống hồ, hiện giờ họ đang ở trên đảo cũng không có gì phải vận động nhiều. Nếu như có thì chỉ có việc giao đấu với Bạch Diệc Phi thôi.
Hai người giao đấu, nếu Đạo Trưởng thắng, Bạch Diệc Phi như kiểu ‘cá chết lưới rách’ thì Lại Kha sẽ bị bại lộ. Vì vậy, làm như này là để đề phòng bất trắc.
Hiện giờ có thể thấy, quả thật là có thể giữ được mạng của họ rồi.
Lại Kha vội hỏi Bạch Diệc Phi: “Chẳng phải ông ta đã trúng độc rồi sao? Sao chúng ta không đi ngay lập tức?”
Bạch Diệc Phi vừa đi vừa nói: “Thực lực đạt đến cấp một, độc thông thường sẽ không có tác dụng lớn lắm, còn Đạo Trưởng đã gần đến cấp đó rồi”.
“Ban nãy tôi hỏi thời gian là hỏi thời gian để chúng ta tránh đi chứ không phải thời gian để ông ta có thể sống đâu”.
“Ông ta nói hai tiếng là sau hai tiếng ông ta có thể ép được chất độc ra ngoài đấy”, nói xong, Lại Kha kinh hãi trợn trừng mắt lên.
Thì ra là như vậy! Nhưng đảo này lớn vậy, họ có thể trốn đi đâu được?
Bạch Diệc Phi không nhìn biểu cảm của Lại Kha cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, vì vậy thản nhiên nói: “Có thể tránh vào biển”.
“Biển ư?”, Lại Kha ngây người ra, sau đó phản ứng lại, vội nói: “Không được đâu! Tôi không biết bơi”.
Thời gian quá ngắn nên Bạch Diệc Phi cũng không giải thích nhiều.
Anh dẫn Lại Kha và Lục Dương quay về dưới tảng đá lớn mà họ ở lúc đầu rồi tìm được Lục Miêu Miêu. Sau đó họ cùng nhau quay về chỗ thuyền rách nát.
Lúc này, Đạo Trưởng vẫn ngồi im trên đất để ép độc ra.
Bạch Diệc Phi không có ý định đánh lén Đạo Trưởng, bởi vì càng những lúc này thì càng phải cảnh giác. Chỉ sợ đến lúc mình liều mạng với Đạo Trưởng thì anh sẽ không đỡ nổi.
Còn sở dĩ anh quay lại thuyền vì muốn lấy một thứ. Vì Đạo Trưởng ở đó, những thuyền viên cũng không dám tự động rời đi, vì vậy hiện giờ trên thuyền chỉ còn con gái của thuyền trưởng.
Bạch Diệc Phi nói: “Mau lấy thuyền cứu sinh xuống”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lại Kha vui mừng, lập tức hiểu ý của anh.
Con thuyền lớn như này thì tất nhiên sẽ trang bị thuyền cứu sinh rồi. Mà cái này chẳng phải để cứu người trong lúc nguy cấp sao?
Sau khi họ lấy được thuyền thì đẩy ra chỗ nước để chuẩn bị lên thuyền.
Lúc này, con gái của thuyền trưởng đứng ở bờ biển nhìn thấy họ, nhỏ giọng hỏi: “Các người định rời khỏi đây sao?”
Bạch Diệc Phi xoay người lại nhìn cô ta, hỏi: “Cô muốn rời đi sao?”
Cô gái gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Bạch Diệc Phi thấy thế, hiểu được ý của cô ta, nói: “Cô yên tâm, các cô sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Cô gái đó muốn rời đi nhưng vì trên đảo vẫn còn bố nên cô ta mới gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bạch Diệc Phi cũng không ép cô ta, dù sao họ cũng đang chạy trốn. Hơn nữa, anh cũng biết hai cao thủ cấp hai của Đạo Trưởng, một kẻ đã chết, một kẻ phản bội nên giờ còn lại ông ta thôi.
Ở trên đảo, chắc chắn ông ta sẽ không giết người nữa. Nếu không, đảo này vốn đã hiếm người, giờ giết sạch mọi người thì chẳng phải chỉ còn lại mỗi ông ta sao?
- ------------------