Sau khi Vương Giai nghe xong liền ngờ vực: "Không phải Vương Lâu và Liễu Chiêu Phong hợp tác với nhau sao? Làm sao có thể bảo vệ cho thằng khốn Bạch Diệc Phi? Chẳng lẽ là còn chuyện gì chúng ta không biết sao?"
Hạ Côn cũng nghi ngờ nên lắc đầu một cái: "Tôi cũng chịu chết..."
Vương Giai vuốt vuốt cằm, tự tìm lý do để trả lời: "Thiết nghĩ ngày xưa Vương Lâu và Bạch Diệc Phi cũng là bạn học, mà cậu ta lại hợp tác cùng chủ tịch Liễu, cho nên vừa nãy cậu ta chỉ làm màu một chút mà thôi".
"Cho dù thế nào, Vương Lâu cũng chỉ là đối tác của chủ tịch Liễu, lại chẳng phải là ông chủ của chúng ta, cho cậu ta một ít mặt mũi là được rồi, chúng ta làm cho chủ tịch Liễu vui vẻ mới quan trọng".
Hạ Côn gật gù như đã hiểu: "Giám đốc Vương nói đúng lắm, anh thật là thông minh!"
"Chẳng thế thì sao? Nếu không thì chức giám đốc này cho anh làm luôn?", Vương Lâu nghe người khác khen ngợi cái là phổng hết cả mũi lên.
Hạ Côn cười hì hì: "Tôi nào có cái tài ấy đâu! Cái ghế giám đốc này chỉ có anh mới phù hợp".
Vương Giai xua xua tay: "Được rồi, anh đi gọi mấy tên bảo vệ đến đuổi cái thằng Bạch Diệc Phi ra ngoài cho tôi, nơi này không phải chỗ anh ta có thể đến, phải rồi nhớ chụp mấy tấm ảnh gửi cho chủ tịch Liễu, chỉ cần chủ tịch Liễu vui vẻ thì chúng ta mới có thể thăng tiến mà nở mày nở mặt được..."
"Dạ phải, tôi đi ngay đây", Hạ Côn cười híp cả mắt, cái mặt như thể mình sắp vớ được vàng vậy.
Hạ Côn nói xong liền gật đầu với Vương Giai và cô thư ký một cái rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, Hạ Côn triệu tập các bảo vệ trong khách sạn tới, khoảng chừng năm mươi người.
Vương Giai chỉ nói là gọi vài tên tới nhưng Hạ Côn muốn báo thù cho cái tát của mình nên hắn đem toàn bộ bảo vệ của khách sạn tới đây.
"Tất cả đến đông đủ chưa? Nghe cho kỹ, chờ lát nữa vào trong đó, tao chỉ vào ai thì chúng mày xông lên đánh nó một trận cho tao rồi sau đó ném nó ra khỏi khách sạn, rõ chưa?"
"Rõ ạ".
Hạ Côn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó quay người lại hỏi người phục vụ: "Bạch Diệc Phi ở phòng nào?"
"2102".
Hạ Côn vẫy tay một cái: "Theo tao!"
Một đám người hùng hùng hổ hổ đi đến phòng riêng 2102.
Nhưng mà, bọn chúng vừa mới ra khỏi thang máy liền phát hiện ở hành lang chật cứng người, hơn nữa bọn họ còn tự đứng xếp thành hàng cực kỳ trật tự, trong tay mỗi người đều cầm một ly rượu hẳn là bọn họ đang nâng ly chúc mừng.
Mà đám người này lại xếp hàng dọc theo phòng 2102 mà bọn chúng muốn đi đến.
Cái quần què gì vậy?
Hạ Côn bối rối, sao lại có nhiều người như vậy?
Mấy tên phía sau cũng cảm thấy sai sai, còn có tên nhận ra thân phận của một số người này.
"Đội trưởng, kia chẳng phải là chủ tịch của tập đoàn Nguyệt Nha hay sao?"
"Còn nữa, ở phía sau ông ta chính là chủ tịch Trương của tập đoàn Thiên Bằng!"
"Cái đó..."
Hạ Côn nghe được mấy lời này liền nuốt nước miếng một cái trong vô thức: "Đây... có phải là chúng ta nghe nhầm không? Không phải phòng 2102 đó chứ?"
"Hẳn... Hẳn là không có người chứ nhỉ?"
"Làm sao bây giờ? Còn đi nữa không?"
Hạ Côn nghiến răng một cái: "Đi! Đi xem thằng ranh đó có ở đây không đã, nếu có thì chúng ta xông lên!"
Âm thanh của Hạ Côn không phải là kích động mà hắn ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi mới quyết định, dẫu sao thì những ông lớn này không đáng nhắc tới trước mặt của Liễu Chiêu Phong, ai bảo tập đoàn Hầu Tước là doanh nghiệp lớn nhất thành phố Thiên Bắc cơ chứ?
Hơn nữa, những ông lớn này cũng đều biết Bạch Diệc Phi và Liễu Chiêu Phong bằng mặt mà không bằng lòng, do đó hắn dẫn người tới đánh Bạch Diệc Phi thì đám người này chắc chắn sẽ không nhúng tay vào.
Vì vậy, bọn chúng đã vượt qua đám người này mà trực tiếp đi vào bên trong.
Phòng riêng của khách sạn Thiên Bắc tương đối lớn, phòng 2102 này khoảng hơn 300 mét vuông, đủ chỗ chứa cho độ 100 tới 200 người.
Hạ Côn vội vàng cùng đàn em xông vào liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi ngồi ở bàn chính giữa, vì thế ra lệnh cho đám đàn em: "Là nó, đánh thằng khốn đó cho tao!"
...
Đám người Lý Tuyết đến sớm nhất, trên đường đi vào phòng riêng tình cờ gặp được một số người cũng có mặt ở du thuyền, bọn họ đã nhận ra Lý Tuyết nên lập tức tiến đến chào hỏi.
Được biết bọn họ là đang ăn mừng nên cũng vội vã đi vào trong phòng riêng chúc rượu.
Bởi vì bên cạnh cô ấy còn có mấy nhân vật lớn của các công ty khác, bọn họ hỏi han một chút liền biết được thân phận của Lý Tuyết, do đó nhao nhao đi vào chúc rượu.
Đám người này nghĩ đây là cơ hội tốt để sun xoe nịnh bợ mà bọn họ không nên bỏ qua cho nên đã gửi tin tức tới một vài người bạn của họ ùn ùn kéo đến cho nên mới xảy ra tình trạng như vừa rồi.
Bởi vì Lý Tuyết là phụ nữ nên không thể tiếp rượu, vì vậy Bạch Diệc Phi là chồng của Lý Tuyết nên đương nhiên phải tiếp rượu thay cho Lý Tuyết, sau khi chúc rượu nhiều như vậy Bạch Diệc Phi không khỏi có chút choáng váng.
Đúng lúc ấy thì trong phòng riêng đột nhiên xuất hiện một đám bảo vệ xông vào, tên cầm đầu đám người đó còn chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói: "Là nó, đánh thằng ranh đó cho tao!"
Bạch Diệc Phi dửng dưng bỏ ly rượu trong tay xuống, anh đã trải qua vô số lần lên núi đao xuống biển lửa cho nên cảnh tượng như này đối với anh cũng chỉ là việc cỏn con, không hề có chút tình tiết gay cấn nào.
Để tổ chức tiệc chúc mừng này, Bạch Diệc Phi đã mời một số bạn bè của mình còn có cả Lưu đầu trọc.
Bạch Diệc Phi còn chưa lên tiếng thì Lưu đầu trọc đã lập tức đứng lên hét lớn: "Làm cái gì thế?"
Dù sao Lưu đầu trọc cũng là ông lớn của khu Bắc, so với đám ông lớn ở đây cũng có máu mặt hơn, suy cho cùng cũng chẳng có ai muốn dây vào gã.
Mấy tên nhân viên bảo vệ ở đây đương nhiên biết Lưu đầu trọc, nhìn thấy gã ở đây lập tức ngân ngẩn, đem rút lại cây dùi cui trong tay từ lúc nào chẳng hay.
Hạ Côn cười hề hề nói: "Hóa ra anh Lưu cũng ở đây ạ!"
Lưu đầu trọc không thèm để ý đến Hạ Côn mà hỏi Bạch Diệc Phi: "Ông chủ, thấy sao?"
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Hạ Côn và những người khác.
Dù sao thì anh cũng làm chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước lâu như vậy, do đó anh cũng có tình cảm đối với nơi đây nên đã chọn khách sạn Thiên Bắc để tổ chức buổi tiệc.
Đáng tiếc, đây chỉ là anh tự mình suy diễn, nơi này đã không còn là khách sạn Thiên Bắc như ban đầu nữa rồi.
Bạch Diệc Phi lại nghĩ tới Long Linh Linh, bây giờ cô ta còn đang nằm trong bệnh viện, mà Liễu Chiêu Phong hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của anh, anh đã quá tốt bụng nên mới không xử lý tên Liễu Chiêu Phong!
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Đóng cửa đánh chó!"
Lời này của anh làm cho các ông lớn của giới kinh doanh cũng phải bối rối.
Không phải chứ? Chắc không phải đóng cửa đánh mình đâu?
Bên kia có hàng chục tên bảo vệ, mỗi người cầm một cái dùi cui, một mình Bạch Diệc Phi làm sao đánh lại được?
Hạ Côn nghe thấy Bạch Diệc Phi ngông cuồng đâm đầu vào chỗ chết như vậy nên cực kỳ cao hứng, hắn chỉ sợ Lưu đầu trọc, nhưng người hắn muốn đánh là Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi bây giờ còn cái gì đâu, sợ cái rắm?
"Anh Lưu, chuyện này anh đừng nhúng tay vào, là do nó không biết phải trái, bọn em đánh nó xong liền đem người rời đi, tuyệt đối không làm mất hứng anh uống rượu.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng riêng đóng "sầm" một cái.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này.
Chính Bạch Hổ đã đóng cửa, Bạch Hổ cao to đen hôi, cơ bắp cuồn cuộn làm người khác nhìn thấy không rét mà run.
Sau đó, mọi người ở mọi ngóc ngách trong phòng riêng cũng đứng dậy.
Từ Lãng.
Chung Liên.
Trần Ngạo Kiều.
Trần Hạo.
Bảo vệ của Vương Lâu...
Sau khi những người này đứng lên đều hướng về đám bảo vệ.
Hạ Côn thấy vậy rống lên: "Tất cả dừng tay, hôm nay ông chỉ đánh Bạch Diệc Phi, không muốn ăn đòn thì cút ra chỗ khác, nắm đấm không có mắt, nếu lát nữa có đấm phải ai thì ông cũng mặc kệ đấy!"
Bạch Diệc Phi cười chế nhạo một tiếng: "Đánh nhanh thắng nhanh, ngày vui như hôm nay không nên làm chúng ta mất vui".
Vừa mới dứt lời, Từ Lãng cùng Chung Liên liền xông vào đám bảo vệ.
Đám người của Bạch Hổ ở phía sau cũng lao vào đánh đấm dữ dội.
Trong mắt bọn họ đám bảo vệ này giống như con kiến vậy, lúc nào cũng có thể một tay nghiền chết bọn chúng chứ đừng nói là đánh.
"Á!"
"Rắc!"
"Hự!"
Những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên làm cho người khác nghe được không khỏi dựng hết cả tóc gáy.