Mục lục
Một Bước Lên Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Sắp bắt đầu rồi”, Bạch Diệc Phi cảm thấy xe cứ đi rồi lại dừng nên nghĩ chắc là tắc đường rồi.

Nếu nói có gì xảy ra ngoài ý muốn thì tắc đường chính là tiện nhất.

Lưu Hiểu Anh nghe thấy âm thanh này nên cũng nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này cô ta cũng có chút lo lắng. Còn Trần Hạo ở trước đoàn xe mới thật sự căng thẳng.

Mặc dù hắn ta không sợ nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu gặp phải chuyện này nên không tránh khỏi căng thẳng.

Trần Hạo nuốt nước bọt, xe đã dừng lại, giờ không nhìn thấy đoàn xe ở cuối nữa rồi. Không biết khi nào mới có thể lưu thông được, tóm lại, bây giờ không đi nổi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Trần Hạo có chút sốt sắng.

“Cốc, cốc, cốc…”, có người đi đến trước xe gõ cửa xe.

Trần Hạo giật mình, cố gắng giữ sự bình tĩnh, cũng may là người bên ngoài không nhìn ra tình hình bên trong xe, nếu không thì đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

Trần Hạo mở cửa xe, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bên ngoài xe là một người đàn ông ăn mặc bình thường nhưng sắc mặt gã ta rất hung hãn, hai mắt mang theo sát khí, chỉ nghe thấy gã ta ra lệnh: “Xuống xe ngay”.

Trần Hạo hỏi: “Sao thế, chẳng phải phía trước đang tắc đường sao?”

“Tao bảo mày xuống xe”, giọng nói của người đàn ông kia càng hung hãn hơn: “Tất cả người trong xe đều xuống hết cho tao”.

Trần Hạo cười khan hai tiếng, nói: “Đại ca ơi, xuống xe làm gì thế?”

“Đừng nhiều lời”, người đàn ông đó giơ một tay vào, một con dao kề lên cổ của Trần Hạo.

Trần Hạo sợ đến mức trợn trừng hai mắt, nói: “Chúng tôi xuống xe đây, xuống ngay đây”.

Người đàn ông đó còn nói với người ngồi ở ghế sau: “Mày nữa, xuống cùng luôn”.

Người ngồi phía sau nghe thấy thế liền mở cửa xe ra. Tên kia nhìn thấy nên lúc này mới thu dao lại.

Đám Trần Hạo xuống xe rồi đứng ở bên đường. Hiện giờ họ mới nhìn thấy, ngoài người đàn ông ban nãy còn có hai người nữa. Ba tên này đều xông lên bao vây họ lại.

Một người trong đó nhìn người đàn ông đội mũ, hỏi: “Mày… Là Bạch Diệc Phi?”

Người đàn ông đội mũ hơi ngẩng đầu lên, chỉ lộ mỗi cằm rồi đáp: “Đúng vậy”.

Người đàn ông kia nghe thế thì ánh mắt biến đổi: “Vậy thì không sai rồi”, hai người đàn ông khác liền lên trước bắt người đàn ông đội mũ lại.

Nhưng trong lúc họ sắp tiếp cận được người đàn ông đội mũ thì đối phương đột nhiên giơ tay ra nắm chặt tay của hai người, sau đó kéo hai người đập vào nhau.

“Bốp” một tiếng, đầu của hai tên kia đập vào nhau.

“A…”, tiếp đó là hai tiếng kêu thảm thiết.

Người đàn ông đội mũ lùi về sau hai bước rồi tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt không phải là Bạch Diệc Phi mà là Từ Lãng.

Đúng vậy! Chính là Từ Lãng!

Thật ra trận cãi vã trước đó giữa Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cùng việc sau đó Bạch Diệc Phi đánh Từ Lãng chạy ra khỏi quán bar là cố ý diễn kịch cho người khác xem, mục đích là để người ta biết, bên cạnh Bạch Diệc Phi không có Từ Lãng và anh đang thiếu đi một trợ thủ.

Ai biết được, Từ Lãng lại giả dạng là anh rồi ngồi ở sau xe?

Còn ba người đàn ông kia là sát thủ được mời đến, chỉ biết là phải giết Bạch Diệc Phi chứ không biết được ngoại hình của anh.

Từ Lãng lạnh lùng nhìn ba người, nói: “Sát thủ? Chúng mày cũng xứng sao?”

Ba người đàn ông bị khiêu khích bởi câu nói này, lập tức phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp, dám coi thường chúng tao à? Ông mày đánh chết mày”.

Từ Lãng mặt không biểu cảm rồi lao vào đánh lộn với ba người.

Ba người đàn ông tay cầm dao, sắc mặt hung hãn. Bọn họ nhớ trong tài liệu có ghi chú Bạch Diệc Phi không biết võ, vì vậy ban nãy đoán liều cũng là phản ứng nhất thời, ba người cộng lại mà muốn giết Bạch Diệc Phi thì đúng là dễ như trở bàn tay. Nhưng họ nhầm rồi.

Người mà họ phải đối mặt không phải là Bạch Diệc Phi mà là Từ Lãng- sát thủ số một thủ đô.

Từ Lãng thấy bọn họ cầm dao chém xuống thì giơ tay lên, một tay nắm chặt lấy cánh tay họ rồi dùng lực hất ra sau.

“A…”, tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đó bị Từ Lãng đánh bay ra đường cao tốc, còn bên dưới đường là sườn dốc nhỏ hơn mười mét. Nếu như ngã xuống đây thì đừng nói là chết tại chỗ, kể cả gãy xương thì cũng không chạy thoát được.

Hai người còn lại thấy thế thì thấy kinh hãi vô cùng.

Chỉ kéo có một cái nhẹ mà đã đánh bay người ta ra ngoài rồi? Sợ quá đi.

Lúc này chúng vẫn còn tưởng rằng đối phương không biết võ, may ra là có sức mạnh thiên bẩm thôi, vì vậy hai tên còn lại không thu tay lại mà tiếp tục tấn công Từ Lãng.

Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Để tao cho mày biết thế nào gọi là sát thủ nhé”.

Nói xong, Từ Lãng biến hình nhanh đến mức mọi người nhìn không rõ, thoắt cái đã xuất hiện phía sau lưng hai người. Trong lúc bọn chúng vẫn chưa kịp phản ứng lại, gã lấy dao của mình ra rồi chém xuống.

Một cánh tay của một người trong đó bị dao chém trúng.

“A…”, tiếng kêu thảm thiết thất thanh vang lên.

Cũng vì vậy mà đã thu hút những xe xung quanh. Động tác ban nãy không rõ lắm, hơn nữa mọi người đều ở trên xe của mình cũng không để ý tình huống bên ngoài xe, vì thế gần như mọi người không để ý được Từ Lãng là người hất người ra ngoài.

Nhưng lúc này, tiếng kêu thảm thiết kia quá lớn nên không muốn chú ý cũng khó. Nhưng nhìn lại thì thấy vô cùng kinh hãi.

Trong tay Từ Lãng cầm con dao, trên dao còn đang chảy máu. Một người khác thì đang nắm chặt cánh tay mình, chỉ có điều gã chỉ còn một cánh tay thôi, còn cánh tay kia đang rơi trên đất.

Một người còn lại nhìn thấy tình huống này thì thầm mắng một câu, lập tức không dám nhúc nhích.

Mẹ kiếp! Chẳng phải nói là không biết võ sao? Đây còn lợi hại hơn cả sát thủ, đây mà là ông chủ thương mại sao?

Nhưng trên tài liệu rõ ràng ghi là người đó không biết võ mà. Không đúng, chiều cao của người này không giống.

Ban đầu khi bọn họ hỏi xong thì không nghi ngờ gì về thân phận của đối phương. Bây giờ nhìn lại thì căn bản không giống như trên tài liệu.

Trên tài liệu là chiều cao 1m7 hơn nhưng người này gần 1m9 rồi. Còn nữa, tài liệu ghi đối phương không biết võ nhưng người này còn lợi hại hơn cả cao thủ.

Vì vậy người này căn bản không phải là Bạch Diệc Phi.

“Đại ca, đại ca, xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm người, hiểu nhầm thôi…”, người đó bắt đầu cầu xin.

Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Muộn rồi”.

“Không phải đâu đại ca, chúng tôi thật sự nhận nhầm thôi. Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi dập đầu trước đại ca đây”, nói xong người đó quỳ thật rồi dập đầu với Từ Lãng.

Trần Hạo ở bên cạnh nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực, sau đó nhìn Từ Lãng với vẻ mặt khâm phục. Người này đúng là cừ quá đi!

Từ Lãng không thèm để ý tên kia dập đầu trước mình, mà nói với Trần Hạo: “Báo cảnh sát đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK