Nhưng ở đảo Lam nhiều việc quá nên anh phải giải quyết từng việc một, đến mức mà anh còn không đủ thời gian nhớ vợ mình nữa.
Hiện giờ, người mình nhớ thương bao lâu đang ở trước mặt. Anh càng nghĩ mà càng không kìm chế được.
Vì thế, Bạch Diệc Phi bất chấp tất cả, cởi quần áo rồi lao vào nhà tắm.
Lý Tuyết kinh ngạc hô lên: “Á? Sao anh lại vào đây?”
Không bao lâu, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách và tiếng ‘ân ái mặn nồng’.
…
Đến tối đêm, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết mặc áo choàng tắm rồi nằm trên giường. Và nằm giữa họ là hai em bé.
Vì thả lỏng tinh thần nên lúc này Lý Tuyết nói ra hai cái tên mà cô đã nghĩ từ lâu: “Anh thấy hai tên Bạch Vũ và Bạch Vân thế nào?”
“Hay lắm! Vậy lấy tên này đi”.
Vì thế, con của họ đã đặt tên như thế.
Trong lòng Bạch Diệc Phi không quá để ý đến mấy tên phong thủy, bởi vì Tân Thu cũng từng nói, cái tên cũng chỉ để gọi thôi. Vì vậy anh cũng không gọi điện thoại cho Sa Phi Dương để hỏi.
Sau khi nói xong tên của con, Lý Tuyết đột nhiên nhắc một câu: “Hiểu Anh…”.
Lý Tuyết chỉ gọi tên, Bạch Diệc Phi liền hiểu ý của cô. Vì vậy, anh nói trước: “Vợ à! Tại sao chứ?”
“Em có biết không?”, Bạch Diệc Phi vừa thương xót vừa tự trách, nói: “Em càng độ lượng thì anh càng cảm thấy đau lòng và áy náy”.
Lý Tuyết co người vùi đầu vào lòng Bạch Diệc Phi, khẽ nói: “Nhưng không như thế thì còn có thể như nào nữa?”
“Em biết anh không cố ý nhưng trên thực tế anh thật sự đã làm tổn thương đến cô ấy rồi khiến sau này cô ấy không thể sinh nở được nữa. Một người phụ nữ không đẻ được thì coi như cả đời bị hủy hoại rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì câm nín không nói được gì. Điều này đối với Lưu Hiểu Anh quả thật là tổn thương suốt đời, đây cũng là điều bất công với cô ta.
Lý Tuyết thở dài, nói: “Thật ra anh không cần lo lắng em và Hiểu Anh. Hai chúng em đều biết anh là người như thế nào mà”.
“Anh thật sự phải lo lắng là làm sao để đối diện với bố mẹ Hiểu Anh và những lời chỉ trích. Dù sao thì chuyện như này xã hội không cho phép đâu”.
Đây đúng là chuyện khiến người ta đau đầu. Bạch Diệc Phi cũng luôn nghĩ đến việc này, hơn nữa Lưu Hiểu Anh không chịu quay về, chẳng phải cũng vì chuyện này sao?
Lúc này, Bạch Diệc Phi không biết làm thế nào nên ôm chặt Lý Tuyết.
…
Sang ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi vốn định hỏi Tân Thu một vài việc nhưng sau khi gặp được thì anh có chút chột dạ nên định hỏi muộn một chút.
Sau đó anh lại đến biệt thự của nhà họ Bạch. Mặc dù anh không muốn gặp Bạch Khiếu nhưng anh muốn biết chuyện của Bạch Vân Bằng nên không thể không gặp.
Chỉ có điều, sau khi anh đến biệt thự nhà họ Bạch thì thấy vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đều về rồi còn Bạch Khiếu thì không có đó.
Bạch Vân Bằng sầm mặt đứng ở một bên không nói gì, còn Ngô Quế Hương thì hỏi han Bạch Diệc Phi các kiểu.
Bạch Diệc Phi thấy cảm động, anh nắm chặt tay Ngô Quế Hương, nói: “Mẹ à! Con không sao đâu, chỉ có điều, chuyện này là thế nào ạ?”
Thật ra, hôm qua Bạch Khiếu nói với Bạch Diệc Phi về chuyện này, trong lòng anh cũng thấy nghi hoặc. Dù sao thì chuyện ở đảo Lam và tranh giành lợi ích giữa hiệp hội liên minh doanh nghiệp và các gia tộc, nói một cách nghiêm khắc thì là chuyện của dân gian.
Nghe thấy vậy, Ngô Quế Hương cười nói: “Đừng lo lắng! Thật ra, bên trên biết có người muốn lợi dụng bố mẹ để uy hiếp con nên tạm thời bảo vệ bố mẹ đó”.
“Bây giờ con quay về rồi thì chẳng phải bố mẹ cũng được về sao?”
Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Bạch Vân Bằng đột nhiên phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng nói: “Đồ mất dạy!”
Bạch Vân Bằng đột nhiên quát như vậy khiến Bạch Diệc Phi ngây người ra.
Ngô Quế Hương lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu lại trách: “Ông mắng cái gì? Chuyện đã xảy ra rồi, nói thằng bé thì có tác dụng không?”
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Diệc Phi liền hiểu, đây là vì chuyện ngày hôm qua anh đốt biệt thự nhà họ Bạch.
Lần này Bạch Vân Bằng không mềm lòng nữa mà sầm mặt nói với Ngô Quế Hương: “Bà có biết nó đã gây ra họa lớn như thế nào không? Lúc này mà bà còn bênh nó, bà có bảo vệ được nó mãi không?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy, nhìn thấy sắc mặt sầm lại của Bạch Vân Bằng, anh liền nói: “Bố! Kể cả thời gian có quay ngược lại thì con vẫn làm thế”.
Bạch Vân Bằng phẫn nộ chỉ vào Bạch Diệc Phi, quát: “Mày! Mày! Thằng mất dạy này! Đó đều là các ông của mày đấy”.
Bạch Diệc Phi nói với vẻ bất cần: “Vậy thì đã làm sao ạ?”
Bạch Vân Bằng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã làm sao à? Mày có biết mày đã làm gì không? Gây họa lớn thế nào không?”
Nói xong, sắc mặt Bạch Diệc Phi cũng lạnh lùng, nói: “Vậy sao bố không hỏi xem họ đã làm gì?”
Bạch Vân Bằng lập tức quát: “Kể cả vậy thì mày cũng không được làm thế, họ đều là bề trên của mày”.
Bạch Diệc Phi mặt không biến sắc, thản nhiên đáp: “Con nói rồi, kể cả thời gian quay ngược lại thì con vẫn làm thế”.
“Mày…”, Bạch Vân Bằng tức rồi giơ tay lên định đánh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không né tránh mà cứ nhìn Bạch Vân Bằng như vậy.
Tay Bạch Vân Bằng giơ lên không trung rồi lại dừng lại, cuối cùng thu tay lại. Ông xoay người lại, chỉ về phía cửa, quát: “Cút đi cho tao”.
Ngô Quế Hương thấy vậy thì kéo tay Bạch Diệc Phi, nói: “Bố con đang giận, con đừng nghe ông ấy nói”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại buông tay Ngô Quế Hương ra rồi rời khỏi nhà họ Bạch.
Bạch Diệc Phi thật sự rất giận. Anh vốn định đến cứu bọn họ nhưng kết quả là bị phê bình một trận, đã thế bố anh lại ra sức bảo vệ mấy lão già kia. Vậy những tủi nhục của vợ anh thì sao? Có ai để ý không?
Dựa vào cái gì mà mấy lão già đó bắt nạt vợ anh mà vợ anh phải chịu?
Sau khi ra khỏi nhà họ Bạch, Bạch Diệc Phi định đi xe về nhà nhưng lúc này Ngô Quế Hương chạy ra kéo chặt tay anh, thở hổn hển nói: “Diệc Phi… Nói… Nói chuyện với mẹ được không?”
Ngô Quế Hương không có võ công nên bà chạy một đoạn mà đã như hết hơi. Bạch Diệc Phi thấy vậy đành phải dừng lại rồi đi sang bên đường với bà.
Ngô Quế Hương nói với Bạch Diệc Phi những lời toàn là Bạch Vân Bằng quan tâm đến anh thế nào, đối xử tốt với anh ra sao?
Bạch Diệc Phi cũng biết điều đó nhưng có lẽ đây cũng là lý do khiến bố con có chút khoảng cách.
Hai người cứ đi cứ đi, đột nhiên Bạch Diệc Phi phát hiện Ngô Quế Hương cứ nắm lấy eo của bà.
Anh ngây người ra, giờ đây mới phát hiện ra mẹ mình cũng lớn tuổi rồi.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy chua xót nên chủ động giơ tay ra đỡ bà.
Ngô Quế Hương ngây người ra khi thấy Bạch Diệc Phi chủ động đỡ mình, sau đó khóe mắt đỏ ửng rồi lắc đầu nói: “Không sao đâu! Mẹ không mệt”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì càng chua xót và bất an hơn.
Ngô Quế Hương chừng này tuổi rồi, sinh được hai người con trai. Một người từ nhỏ bị bỏ rơi, một người khác còn trẻ nhưng bị liệt. Là một người mẹ nhưng bà chưa từng được tận hưởng cảm giác được báo hiếu là như thế nào?
Hơn nữa, Ngô Quế Hương đến bây giờ chỉ muốn bù đắp cho Bạch Diệc Phi chứ không phải muốn nhận lại được gì từ anh nên khiến Bạch Diệc Phi rất xúc động.
Anh nhìn sang bên cạnh có một chiếc ghế dài nên nói với Ngô Quế Hương: “Mẹ à! Chúng ta sang bên đó ngồi đi!”
Ngô Quế Hương gật đầu nói: “Ừ!”
Vì vậy Bạch Diệc Phi đỡ Ngô Quế Hương ngồi ở trên ghế dài bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Diệc Phi giải thích với Ngô Quế Hương: “Mẹ à! Mẹ cũng biết, ban đầu Lý Tuyết vì muốn cầu xin mấy lão già kia cứu con nên mới quỳ đến mức ngất đi”.
“Lúc con biết được chuyện đó, con đã nghĩ, con nhất định phải thiêu cháy mấy lão già nhà họ Bạch”.
“Hơn nữa, lần này con quay về tìm Lý Tuyết thì đúng lúc tận mắt nhìn thấy bọn họ bắt nạt và sỉ nhục cô ấy”.
“Mẹ! Mẹ cũng biết Tuyết Nhi đang trong thời gian ở cữ, lúc như này mà họ vẫn bắt cô ấy phải làm việc nặng rồi động vào nước lạnh, thậm chí còn nhổ nước bọt trên đất nữa”.
“Đáng lẽ ra Tuyết Nhi trong thời gian ở cữ phải được bồi bổ lại sức nhưng con thấy cô ấy gầy rộc đi, sắc mặt thì tiều tụy”.
“Điều này làm sao con chịu được? Con không thể chịu nổi”.
Sau khi Bạch Diệc Phi nói xong, Ngô Quế Hương có chút kinh ngạc, hỏi: “Bọn họ thật sự đã làm như vậy sao?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng và hận thù: “Họ nói với con là định để con và Tuyết Nhi ly hôn, sau đó kết hôn với con gái nhà họ Tùng với ý đồ làm hòa mối quan hệ với nhà họ Tùng vì con đã giết Tùng Vưu Duy”.