Còn ở bên kia, Lý Tuyết sau khi họp xong liền quay về phòng thì phát hiện Bạch Diệc Phi không còn ở đó nữa.
Ngồi trên bàn làm việc, cô cầm điện thoại lên, vừa nhìn thì mới biết Bạch Diệc Phi nhắn tin cho cô. Anh nói là có việc phải về bệnh viện trước.
Đến sáu giờ chiều, Lý Tuyết tan làm. Chỉ có điều, cô vừa đi ra tòa nhà công ty thì gặp phải Hoàng Vĩ.
Lúc này đúng vào giờ cao điểm nhưng Hoàng Vĩ đứng ở cạnh cửa nên chỗ đó không đông người lắm.
Lý Tuyết chỉ nhìn ông ta một cái rồi không để ý gì. Nhưng không ngờ ông ta lập tức xông lên.
Lý Tuyết chau mày nhìn ông ta, nói: “Hoàng Vĩ, giờ ông đã không còn là nhân viên của công ty nữa, giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa cả”, nói xong Lý Tuyết đi thẳng về trước.
Hoàng Vĩ thấy thế thì đâu để cho Lý Tuyết rời đi. Ông ta giơ tay lên kéo cánh tay cô rồi kéo cô sang một bên. Ở bên này gần như không có người, chỉ có một chậu cây.
Lý Tuyết bị kéo đi nên kinh hãi hô lên: “Ông làm gì vậy?”
Hành động này của hai người khiến mọi người đều nhìn lại nhưng họ chỉ nhìn một cái rồi không có phản ứng gì nữa. Vì họ đều cho rằng đây chỉ là mối quan hệ nam nữ thông thường, chắc là lại níu kéo đây mà.
Hoàng Vĩ buông Lý Tuyết ra rồi nói với giọng bố thí: “Lý Tuyết, à không, Tổng giám đốc Lý! Công ty thiếu chúng tôi thì không vận hành được đâu. Vì vậy tôi có thể cho cô cơ hội lần này, tôi có thể quay về, còn có thể bảo những người khác quay về cùng. Ít nhất có thể cứu được công ty”.
Sau khi nghe xong, Lý Tuyết ngây người ra, sau đó phản ứng lại: “Hoàng Vĩ, chắc ông vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của công ty chăng?”
“Tình hình gì?”, Hoàng Vĩ bật cười, nói: “Chẳng phải là thiếu mấy lãnh đạo cấp cao nên không vận hành được? Đừng tưởng là tôi không biết, hiện giờ có Hầu Tước nhúng tay vào nên không ai dám vào công ty chúng ta đâu”.
Lý Tuyết nghe thấy thế thì đột nhiên cảm thấy Hoàng Vĩ đáng thương. Tất nhiên, người đáng thương cũng có điểm đáng hận.
“Hoàng Vĩ, ông quên rồi sao? Chồng tôi đã tìm người giúp đỡ gọi người ta đến làm lãnh đạo rồi. Còn có nhà thiết kế nữa, căn bản không xảy ra sơ suất gì, công ty cứ thế vận hành thôi”.
“Cái gì? Sao có thể thế được?”, Hoàng Vĩ trợn trừng hai mắt. Theo như ông ta thấy, Bạch Diệc Phi không còn gì cả. Cuộc điện thoại buổi sáng chẳng qua cũng chỉ là giả bộ, tuyệt đối không phải là thật.
“Hơn nữa đều là lãnh đạo đến từ thủ đô, nhà thiết kế còn là Lisa nổi tiếng trong giới đá quý. Ông làm trong ngành này bao nhiêu năm như vậy chắc biết chứ?”
“Vì vậy, công ty không cần các người nữa. Các người đi khéo lại tốt cho công ty ý chứ”, Lý Tuyết nói xong thì xoay người rời đi.
Hoàng Vĩ như ngây người tại chỗ. Ông ta biết Lisa là ai, đó là nhà thiết kế nổi danh giới đá quý. Những tác phẩm cô ta thiết kế ra đều được dùng để bán đấu giá, có thể coi là vô cùng giá trị.
Bạch Diệc Phi sao lại làm thế được? Có thể mời được nhân vật tầm cỡ như này đến một công ty nhỏ làm việc ư?
Không, phải nói là, người bạn đó của Bạch Diệc Phi rất lợi hại. Không ngờ Bạch Diệc Phi lại quen được người bạn lợi hại vậy.
Sớm biết như vậy, có đánh chết ông ta cũng không đối đầu với Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi, càng không chế giễu Bạch Diệc Phi. Bây giờ không vớt vát được gì, còn mất cả công việc.
Công việc… Hoàng Vĩ nghĩ đến mình không còn gì nữa thì hoảng loạn. Ông ta nhìn bóng dáng dần khuất của Lý Tuyết thì như nhìn thấy hy vọng nên lập tức đuổi theo.
“Tổng giám đốc Lý, đợi tôi đã”, Hoàng Vĩ chạy nhanh đuổi theo Lý Tuyết.
Sau khi nhìn thấy ông ta thì cô lại chau mày, nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”
Hoàng Vĩ lộ ra nụ cười nịnh nọt, gật đầu khom người nói: “Tổng giám đốc Lý, trước đó là do tôi không đúng, là tôi hồ đồ, cô đừng giận nha, tôi xin lỗi”.
“Tổng giám đốc Lý, cô xem có thể cho tôi quay về công ty được không, sau này tôi sẽ không lắm mồm nữa, cô bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó”.
“Tổng giám đốc Lý, cho tôi thêm cơ hội nữa đi…”.
Lý Tuyết nhìn thấy bộ dạng không biết liêm sỉ của ông ta nên cười lạnh nói: “Hoàng Vĩ, tất cả do ông tự làm tự chịu, đừng trách người khác”.
“Huống hồ, chồng tôi nói đúng. Các ông là con mọt con sâu của công ty, ở công ty chỉ bất lợi cho công ty, khiến công ty phá sản nhanh hơn thôi”.
“Ông đi đi, quyết định của công ty sẽ không thay đổi đâu”.
Lúc này tâm trạng Hoàng Vĩ như rơi xuống vực thẳm, nếu như công ty đá quý Phúc Thụy không cần ông ta thì ông ta còn có thể tìm được công việc gì?
Bả vai ông ta như rụng rời, mặt sầm lại. Ông ta lập tức từ trong túi áo lấy ra con dao, quát lên: “Các người không cho tôi con đường sống thì tôi cũng không cho các người sống yên đâu”, hét xong ông ta đâm dao về phía Lý Tuyết.
Lý Tuyết hoàn toàn không thể ngờ Hoàng Vĩ đột nhiên lấy dao ra, lúc này cách ông ta rất gần, chưa đầy một mét.
Cô bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, sợ đến nỗi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Cô trừng mắt nhìn con dao cách cô càng lúc càng gần.
Lúc này, những người xung quanh đều nhìn lại rồi hét lên kinh hãi, sau đó lùi về sau. Ai cũng đều rất ích kỷ, khi gặp tình huống như này phản ứng của mọi người đều là tránh xa nguy hiểm, bảo vệ bản thân mình.
Vì vậy, không có ai lên trước giúp Lý Tuyết cả.
Hiện giờ con dao của Hoàng Vĩ sắp đâm vào ngực Lý Tuyết rồi, đột nhiên một bóng đen xuất hiện ôm chặt lấy cô, dùng lưng mình chắn con dao đó.
Hoàng Vĩ dùng hết sức lực nên con dao đâm xuyên vào người đó, chắc phải tầm 2 phân.
“A…”, tiếng kêu này là của Lý Tuyết, kèm theo đó là sự sợ hãi và run rẩy.
“Bạch Diệc Phi….”, Lý Tuyết trợn to hai mắt, nhìn thấy người trước mặt là Bạch Diệc Phi thì hai mắt cô đỏ ửng. Sao lại có thể thế được? Sao người xông ra lại là Bạch Diệc Phi?
Lý Tuyết giật mình kinh hãi, tâm trạng cũng hoảng loạn.
Bạch Diệc Phi chau mày khi bị đâm dao này, Hoàng Vĩ lại đâm mạnh phát nữa, Bạch Diệc Phi lại kêu lên đau đớn. Anh chưa kịp nói gì với Lý Tuyết thì đã xoay người đá bay Hoàng Vĩ ra ngoài.
“Phụp… A…”, Hoàng Vĩ rơi xuống đất và cả tiếng kêu của người bên đường.
Đồng thời lúc này, không biết ai đã báo cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh rồi bao vây nơi này lại.