Sau khi hết kinh ngạc thì Vương Lâu nhắc nhở Bạch Diệc Phi: "Dịch Dung Lý chết rồi, nhưng hắn ta còn một học trò nữa tên là Bao Đình, hiện tại, không có ai biết rõ cô ta ở đâu".
"Tất cả mọi người phải cẩn thận, đừng để bị giả mạo".
Bạch Hổ và Từ Lãng thì không sao rồi, hai người họ đều có võ công. Mà người dễ bị giả mạo nhất chính là người không có võ công, giống như Chu Khúc Nhi và Trần Hạo lúc trước vậy.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Giả mạo cũng không sao, chỉ cần người bị giả mạo không gặp nguy hiểm là được. Ngược lại nếu chúng ta không phát hiện ra sơ hở thì mới là nguy hiểm nhất".
Anh vừa nói xong thì mọi người trong phòng đều yên lặng.
Rất lâu sau Bạch Diệc Phi mới giãn lông mày: "Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, cần làm cái gì thì cứ làm đó, đừng vì chuyện này mà nghi ngờ lẫn nhau".
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ nhau nên rất dễ dàng nhìn ra sơ hở", Trần Hạo cười nói.
Vừa dứt lời thì mọi người đều rối rít gật đầu.
…
Ban đêm trên biển, bầu trời đầy sao, đây là cảnh tượng gần như không thể thấy được ở thành phố.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nên đã ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Chu Khúc Nhi nhìn những ngôi sao trên trời rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?", Lý Tuyết thấy thế thì lo lắng hỏi.
Chu Khúc Nhi lắc đầu: "Chỉ là đột nhiên nghĩ thông một số chuyện, nên không còn ấm ức như trước kia nữa".
"Có lẽ bị trói một lần nên càng trân trọng người luôn bên cạnh mình!"
Lý Tuyết nghe vậy thì im lặng không nói gì.
"Nói thật tớ cảm thấy mình rất may mắn", Chu Khúc Nhi thản nhiên nói, giọng điệu tràn đầy hoài niệm: "Kiếp này gặp được Tần Hoa chính là may mắn lớn nhất của tớ".
"Tuy hiện tại anh ấy vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng nghĩ lại nếu không có Bạch Diệc Phi thì tớ cũng không có cơ hội gặp được anh ấy".
"Có lẽ tớ nên cảm ơn Bạch Diệc Phi một tiếng, cảm ơn anh ấy đã để cho tớ gặp Tần Hoa, cũng cảm ơn anh ấy đã báo thù cho Tần Hoa".
Lý Tuyết nở nụ cười thật lòng: "Ừ, tớ cũng sẽ trân trọng người bên cạnh mình".
Vừa dứt lời thì đột nhiên Lý Tuyết nghĩ đến Tần Sơn, người mà cô nhìn thấy trong cuộc tranh cử ban ngày, lúc đó Chu Khúc Nhi là giả, Chu Khúc Nhi thật không nhìn thấy Tần Sơn.
"Đúng rồi, hôm nay..."
Lý Tuyết chưa nói hết câu thì Chu Khúc Nhi đột nhiên bước chân đi qua bên trái.
"Khúc Nhi?"
Chu Khúc Nhi vừa đi vừa nói: "Hình như tớ nhìn thấy Tần Hoa! Là anh ấy!"
Nói xong Chu Khúc Nhi lập tức chạy vụt đi.
Lý Tuyết nghĩ rằng đó là Tần Sơn nên cũng vội đuổi theo, nhưng Chu Khúc Nhi chạy quá nhanh, đã chạy vào trong khoang thuyền, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng.
"Đứng lại!"
Phùng Tiên Tiên mặc lễ phục, cô ta quàng khăn choàng chắn trước mặt Lý Tuyết, sau đó giơ tay ngăn Lý Tuyết lại.
Lý Tuyết nhíu mày, cô không có ấn tượng tốt gì với Phùng Tiên Tiên, một lần là ở hôn lễ của Diệp Hoan, một lần là ban ngày lúc lên thuyền, khi đó cô ta đã giễu cợt Bạch Diệc Phi, vì chuyện này nên cô cũng không thích Phùng Tiên Tiên.
"Cô Phùng có chuyện gì không?", Lý Tuyết lạnh nhạt hỏi.
Phùng Tiên Tiên thu tay lại, cô ta cầm khăn choàng châm chọc nói: "Ôi trời, đây không phải bà Bạch sao?"
"À, quên mất, nhắc cô một câu nhé, đừng có gọi tôi là cô Phùng, phải gọi tôi là bà Diệp, biết không hả?"
Lý Tuyết không muốn nhiều lời với Phùng Tiên Tiên, cô còn phải đuổi theo Chu Khúc Nhi: "Bà Diệp, tôi còn có việc, xin phép đi trước".
"Haiz, từ từ đã, đi đâu mà vội mà vàng thế?", Phùng Tiên Tiên giơ tay ra cản Lý Tuyết lại lần nữa, cô ta nói: "Vội vã như thế hả, có phải đi tìm tình nhân không?"
Lý Tuyết dừng lại, hai mắt trong veo nhìn chằm chằm Phùng Tiên Tiên, cô lạnh nhạt nói: "Bà Diệp, làm ơn chú ý lời nói của mình".
"Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi phải không? Tức giận à?", Phùng Tiên Tiên không để ý đến thái độ của Lý Tuyết chút nào, cô ta kiêu ngạo nói: "Chà chà, thật sự là nhìn không ra!"
"Cô cho rằng có tập đoàn Thủy Tinh trong tay thì Bạch Diệc Phi có thể trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp hả?"
"Đừng có nằm mơ!"
"Còn cô nữa, có cái công ty cỏn con mà cũng dám mặt dày đi tranh cử vị trí chủ tịch, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Lý Tuyết nắm chặt tay lại, cô hít một hơi thật sâu, cô không thèm cãi cọ với Phùng Tiên Tiên, cô còn đang lo cho Chu Khúc Nhi: "Những chuyện này không liên quan gì đến cô, tránh ra!"
Phùng Tiên Tiên cũng tức giận, cô ta quát lên: "Thái độ gì vậy hả? Dám lên mặt với tôi sao?"
Lý Tuyết căm tức nhìn cô ta: "Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!"
"Tôi không tránh đấy!", Phùng Tiêu Tiêu giống như muốn gây chuyện với Lý Tuyết, cô ta ghét Bạch Diệc Phi, đương nhiên cũng ghét luôn sang Lý Tuyết, hơn nữa người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả cô ta nữa!
Lý Tuyết im lặng nhìn Phùng Tiêu Tiêu một lúc, có đôi khi người bị ép đến đường cùng cũng sẽ làm việc không giống với tác phong bình thường của mình, ví dụ như bây giờ.
"Chát!"
Lý Tuyết không chút do dự cho Phùng Tiên Tiên một bạt tai.
Phùng Tiên Tiên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt hiện lên lửa hận ngút trời: “Cô dám đánh tôi?"
"Tại sao không dám đánh cô?", Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Cô cho rằng mình là bà Diệp thì muốn làm gì cũng được sao?"
"Sự tôn trọng là do chính mình tạo ra, nếu cô không muốn được tôn trọng thì tôi cũng không cần phải khách sáo với cô làm cái gì!"
Phùng Tiên Tiên trợn to mắt, khuôn mặt vặn vẹo, cô ta không quan tâm Lý Tuyết đang nói gì, chỉ biết mình vừa bị đánh, cô ta không nuốt trôi được cục tức này, vì vậy Phùng Tiên Tiên đưa tay ra muốn đánh lại.
Lý Tuyết ở bên cạnh Bạch Diệc Phi đã lâu, cho dù không thật sự đánh nhau nhưng cũng được thấy nhiều, thế nên cô phản ứng rất mau lẹ, lập tức nắm lấy cổ tay của Phùng Tiên Tiên.
"Phùng Tiên Tiên, không ai hơn ai hết, bỏ cái thái độ kiêu ngạo của cô đi, nếu không có Diệp Hoan thì cô còn không được xách dép cho tôi đấy!", Lý Tuyết nói xong thì hất tay Phùng Tiên Tiên ra, sau đó đi thẳng về phía trước.
Phùng Tiên Tiên hoàn toàn choáng váng, đến khi phản ứng lại thì Lý Tuyết đã đi xa rồi.
"Lý Tuyết!", Phùng Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi, cô ta thề sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cái tát ngày hôm nay!
...
Chu Khúc Nhi đuổi theo bóng người đó vào khoang thuyền, tầng này là cabin nghỉ ngơi, có phòng ở hai bên nhưng không có ai ở hành lang.
"Sao vậy chứ? Người đâu mất rồi?", Chu Khúc Nhi lo lắng đi dọc theo hành lang.
Đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ ngơi bên cạnh Chu Khúc Nhi mở ra, một bàn tay to lớn duỗi ra, lập tức kéo lấy cánh tay của Chu Khúc Nhi, lôi cô ta vào trong.
"Á!"
Chu Khúc Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, chuyện ban ngày còn làm cô ta sợ hãi, cô ta định giơ tay giãy dụa, nhưng lại bị hai cánh tay đè lại, bên tai vang lên tiếng của của một người đàn ông.
"Xuỵt, bình tĩnh".
Chu Khúc Nhi theo bản năng ngơ ngác một chút, cô ta ngẩng đầu lên, sau đó trợn to hai mắt: "Tần Hoa".
Người này không phải ai khác mà chính là Tần Sơn, anh ta đang mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển.
Tần Sơn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Chu Khúc Nhi thì nhướng mày cười: "Người đẹp, có phải bị gương mặt đẹp trai của tôi quyến rũ rồi không?"
Chu Khúc Nhi nghe thấy thế thì cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô ta nhìn người giống hệt Tần Hoa trước mặt, cả người ngẩn ra, cô ta còn nghĩ Tần Hoa đang đứng trước mặt mình.
"Tần Hoa..."
Tần Sơn cười lưu manh, anh ta thả lỏng Chu Khúc Nhi ra, một tay nâng cằm của Chu Khúc Nhi lên: "Người đẹp, cô gọi Tần Hoa nào vậy? Tôi tên là Tần Sơn!"