Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, một giây sau, khoang miệng liền bị người xâm chiếm!
Hơi thở quen thuộc, xen lẫn dương cương, quanh quẩn trong miệng cô, để cho cô cảm thấy đại não nhất thời trống rỗng.
Cả người lập tức mơ hồ, cảm thụ được anh tinh tế trêu - đùa, chậm rãi chỉ dẫn...
Kiều Luyến dần dần trầm luân.
Nhưng làm lúc trên thân mát lạnh, cô mới bỗng nhiên kịp phản ứng, xảy ra chuyện gì.
Cô giật nảy mình, vội vàng dùng lực muốn đẩy Thẩm Lương Xuyên ra.
Thế nhưng, Thẩm Lương Xuyên vẫn không nhúc nhích tí nào.
Khí lực của cô, ở thân thể Thẩm Lương Xuyên, căn bản là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng không thể như vậy, không thể như vậy!
Nếu quả như thật làm những chuyện kia, có thể con sẽ gặp nguy hiểm.
Vì dù sao cũng là ba tháng đầu!
Kiều Luyến cắn môi, đột nhiên ánh mắt chợt lóe: " Thẩm Lương Xuyên, anh, anh dừng lại!"
Thẩm Lương Xuyên dừng động tác lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô.
Kiều Luyến: "Em, em muốn đi tiểu!"
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Kiều Luyến: "Em muốn đi tiểu, không nhịn được, anh đè ép bụng của em, em sắp không nhịn được!"
Thẩm Lương Xuyên:...!!
Thấy cô giống như thật sự không nhịn được, Thẩm Lương Xuyên đành phải đứng lên.
Kiều Luyến vội nhảy dựng lên, thẳng đến phòng vệ sinh.
Cửa phòng đóng lại, khóa trái, cô ở trong phòng vệ sinh, vô cùng phát sầu.
Xong đời!
Cái này làm sao bây giờ?
Xem như trốn tránh nhất thời, cũng không trốn tránh được cả đời!
Thẩm Lương Xuyên này... Nói là ly hôn với cô, bây giờ lại từng bước ép sát đến trình độ này, quả thực là quá phận.
Kiều Luyến gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
Một mình trong phòng vệ sinh, xoay quanh.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, muốn đi ra ngoài, những nhíu lông mày.
Bởi vì nghĩ đến dáng vẻ đói khát của người đàn ông bên ngoài, không nhịn được cười khổ một cái.
Ngay lúc cô phát sầu, cuối cùng nghênh đón cứu tinh.
Cửa phòng bị gõ vang, tiếng thái tử vang lên ở bên ngoài: "Luyến Xuyên, tôi biết cô trong phòng, nhanh lên mở cửa... Tôi tới thăm cô!"
Kiều Luyến giống như được đại xá, mở cửa phòng vệ sinh ra, chay ra cửa, mở cửa phòng ra, toàn bộ động tác, giống như nước chảy mây, khiến Thẩm Lương Xuyên nhìn mà cái trán nổi gân xanh.
Cô hiện tại, cứ không muốn ở chung đơn độc với mình sao?
Mà nơi cửa, trông thấy thái tử, cô lại nhất thời làm ra một bộ hoan nghênh: "À, thái tử, chào cậu, mau vào đi!"
Thái tử thực sự được sủng mà kinh.
Từ trước đến nay Luyến Xuyên đối với cậu ta đề không nể mặt mũi, bây giờ lại nhiệt tình như vậy?
Chẳng qua sau khi đi vào, trông thấy Thẩm Lương Xuyên, thái tử nhất thời giật mình, lập tức để lộ ra bộ dạng như lâm đại địch với Thẩm Lương Xuyên.
Cậu ta đã hiểu!
Khẳng định là Thẩm ảnh đế, lại phải quy tắc, Luyến Xuyên đem cậu ta như cứu tinh rồi!
Thái tử nhìn về phía Kiều Luyến: "Luyến Xuyên, cô đừng sợ!"
Kiều Luyến:...
Thẩm Lương Xuyên:...
-
Sắc trời dần dần đen lại.
Cuối cùng Thẩm Lương Xuyên vẫn không có gì để ăn, đi ra khỏi phòng Kiều Luyến.
Bên này Thẩm Lương Xuyên oán niệm nổi giận đùng đùng, một bên khác, Mạc Tây Thừa cũng không dễ chịu.
Đoàn làm phim kết thúc công việc, anh đổi quần áo, theo Thi Niệm Diêu đi ra khỏi đoàn, liền thấy Diêu Lỵ Lỵ mang theo Lý Tuyết đứng ở đối diện đoàn làm phim, khi trông thấy anh, nhất thời phất vẫy tay.
Mạc Tây Thừa nhìn bọn họ, nhíu lông mày.