Video không rõ ràng lắm, nhất là cô gái trong đó, chỉ thấy bộ dạng bị đánh, có tóc che chắn gò má, cho nên Tống Thành không nhìn ra đó là ai.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại lập tức nắm chặt nắm đấm.
Cô gái này... Cho dù che mặt, anh cũng nhận ra.
Là Kiều Luyến!
Trách không được rõ ràng ban ngày, thể lực luôn luôn tràn đầy, hận không thể chạy ở bên ngoài, lại làm ổ trong nhà...
Trách không được cô trốn trong phòng vệ sinh không muốn để cho mình thấy, trách không được cô bôi mặt nạ trên mặt...
Thì ra, tất cả đều là bởi vì cái này!
Cô có bao nhiêu ngốc ngếch? Mới có thể bôi mặt nạ trên mặt, cô có biết hay không, như thế có thể sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh quay đầu xe, đi thẳng về biệt thự.
Trên đường, trong mắt anh hiện lên tức giận, nghĩ đến dáng vẻ cô bị đánh, liền hận không thể tìm Vương Văn Hào, xé nát cả người hắn!
Xe đến biệt thự, lúc anh dự định vào cửa, chợt dừng lại.
Nóng nảy vừa rồi, cũng từ từ bình phục lại.
Trong đầu đều là dáng vẻ cô, không thể không nói, cho dù là cách mặt nạ, anh vẫn có thể chú ý tới ánh mắt sáng chói của cô.
Thần sắc của anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chợt bên môi câu lên một vòng trào phúng.
Cô đào tin tức là vì anh. Nhưng bây giờ... Bị vậy mà không dám nói cho anh biết.
Vì sao không nói?
Là bởi vì anh đã từng cảnh cáo cô, không nên gây phiền toái cho cô sao?
Anh nghĩ tới đây, tựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xe, nhìn lên trên lầu.
Cô hẳn là vừa mới rửa mặt nạ trên mặt xong, nếu như mình lái xe đi vào, khẳng định cô sẽ lại hốt hoảng thoa lên.
Nếu cô không muốn cho anh biết, anh cần gì phải đi vào để cho cô khó xử?
Ánh mắt anh rơi lên trên tay lái, trong mắt hiện lên thần sắc không thể nắm lấy.
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói tám năm trước...
Lúc anh và Kiều Luyến chơi game, vì giao tiếp tiện, mở giọng nói.
Có một lần, bọn họ thi đấu, Thẩm Lương Xuyên đi ở giữa đường, để Kiều Luyến đánh bên cạnh, thăng cấp luyện trang bị.
Anh vừa đánh quái, vừa nhìn chằm chằm cô.
Bỗng nhiên ở trên bản đồ, nhìn thấy trước mặt của cô xuất hiện hai tên địch.
Anh nhắc nhở cô: "Rút lui!"
Trò chơi vừa mới bắt đầu, một đối hai khẳng định thất bại.
Nhưng cô lại mở miệng: "Để bọn họ nhìn xem lão nương lợi hại!"
Sau đó... cô chết.
Sau khi phục sinh, cô tiếp tục làm bừa, chiến tiếp với hai người kia.
Cô bị công kích, anh cứ đứng yên.
Cô cứ thế chết đi lại chết.
Sau khi chết bốn lần, lúc này cô mở miệng ra lệnh: "Tử Xuyên, anh giúp em báo thù! Nhất định phải giết bọn họ bốn lần!"
Thẩm Lương Xuyên bĩu môi: "Chính em ngu ngốc, biết rõ đánh không lại còn đánh, tại sao anh phải báo thù cho em?"
"Bởi vì anh là bạn trai em! Em bị khi dễ, đương nhiên là anh ra mặt thay em! Nhanh lên."
Bởi vì anh là bạn trai em...
Một câu, để anh thật sự giết đối phương bốn lần, bình phục lửa giận của cô.
Về sau, anh nói với cô: "Gặp chuyện, não tàn mới có thể cứng đối cứng, em bị giết lần đầu tiên, nên chờ anh báo thù giúp em."
"Vâng vâng vâng, tiểu nữ nhớ kỹ, về sau còn cần tướng công chiếu cố nhiều hơn!"
Thời điểm đó, cùng tình huống hiện tại, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Đột nhiênThẩm Lương Xuyên cảm giác được lòng đau thắt.