Thẩm Lương Xuyên nhìn thấy, Thẩm Tử Hào đặt tất cả lực chú ý ở trên người Hạ Noãn Noãn, đương nhiên cũng nhìn thấy.
Cậu ta kinh hô một tiếng, hưng phấn xông ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ!"
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ và y tá đi đến, kiểm tra thân thể cho Hạ Noãn Noãn, bác sĩ nhìn về phía mấy người: "Chúc mừng, cuối cùng bệnh nhân có ý thức, lập tức sẽ tỉnh lại!!"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, hai mắt biến đỏ bừng.
Cậu ta canh giữ ở trước giường bệnh, nắm thật chặt tay Hạ Noãn Noãn.
Lại qua mấy giờ, lông mi Hạ Noãn Noãn run rẩy mấy lần, cuối cùng tỉnh táo lại.
Trong lúc tỉnh lại, cô nhìn thấy gương mặt Thẩm Tử Hào vui đến phát khóc.
Cô hơi sững sờ, một lúc sau mới cười.
Ty hai người nắm thật chặt vào nhau.
"Noãn Noãn, chúng ta về sau sẽ không chia lìa, anh thề, về sau anh sẽ không bao giờ không tin em nữa."...
Trong phòng bệnh của Noãn Noãn vui mưng, bên ngoài phòng bệnh, tâm Thẩm Lương Xuyên lại vô cùng đau đớn.
Hạ Diệp Hoa đứng ở bên cạnh anh, nhìn người trong phòng bệnh, cũng kích động rơi xuống nước mắt.
Sau đó bà liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Tử Hào rất vui vẻ, con thì sao? Rốt cuộc Tiểu Kiều ở đâu, chắc con đã biết. Đến cùng vì sao không giải thích được khúc mắc, để cho hai con không thể ở cùng nhau?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, chậm rãi buông con ngươi.
Đến cùng có khúc mắc gì không giải được...
Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, không nói gì, ngược lại quay người rời đi.
Chờ đến khi anh rời bệnh viện, Tống Thành gọi điện thoại tới: "Anh Thẩm, người lúc trước đưa chuyển phát nhanh cho anh, đã tìm rất nhiều người tra, đều không có tra được hành tung. Nhưng mà..."
"Sao?"
"Anh còn nhớ rõ, bác sĩ tâm lý của anh không?"
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên hơi híp: "Nhớ kỹ."
"Bên đây phát hiện, bà ta đã rời khỏi nước, đi ra nước ngoài, đồng thời làm thủ tục di dân."
Di dân?
"Là trước kia đã định, hay là làm lúc nào?"
Tống Thành trả lời: "Thủ tục di dân rất chậm, nhưng bà ta đều khẩn cấp, tôi xem thời gian, cũng là lúc xem bệnh cho anh."
Cho nên, bác sĩ tâm lý có vấn đề!
Trách không được mỗi lần đi xem bác sĩ tâm lý, trong lòng của anh chẳng những không có tốt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng!
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại: " còn có?"
"Còn có, Kiều tiểu thư có đoạn thời gian, thường xuyên gặp mặt vị bác sĩ tâm lý kia, huống hồ... Lúc tôi liên hệ với Tống Nguyêh Hi tiểu thư, cô ấy nói, cô ấy nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói là, lúc trước Tống Nguyên Hi là Kiều tiểu thư tìm qua, biết được chân tướng tám năm trước, bác sĩ tâm lý nói, việc duy nhất có thể làm cho anh bình phục, chính là... Cô ấy rời đi."
Một câu rơi xuống, tay Thẩm Lương Xuyên cầm di động, bỗng nhiên dùng sức.
Cho nên, Kiều Luyến rời khỏi anh, là bởi vì bác sĩ tâm lý?
Anh bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt này, giống như là muốn nhìn thấu tất cả chân tướng trước mặt.
Tất cả, đều có người tính toán.
Chính là vì để cho cô rời khỏi anh!
"Anh Thẩm, chúng ta một mực truy xét cơ sở là ai làm, thế nhưng người kia làm việc đặc biệt lão luyện, đến bây giờ còn không có bất kỳ manh mối gì, chuyện này..."
"Không cần tra xét." Thẩm Lương Xuyên hầu như không cần suy nghĩ, liền biết hậu trường hắc thủ là ai!
Có năng lực lớn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì để anh và Kiều Luyến tách ra, không cần anh nghĩ, là Lục Nam Trạch!