Tống Nguyên Hi trong nhà, kỳ thật cảm giác tồn tại rất thấp, bình thường cơ bản sẽ không phát ra tiếng gì.
Thế nhưng cô có tình cảm rất tốt với Hạ Diệp Hoa.
Cô đến bây giờ còn nhớ kỹ, sau khi chuyện phát ra, Thẩm Lương Xuyên để Tống Thành hỗ trợ tra ra là ai tiết lộ, mỗi giúp việc trong nhà đều bị tra xét, chỉ có hai người không tra, một người là mình, một người khác, chính là Tống Nguyên Hi.
Đủ để thấy, Thẩm Lương Xuyên tín nhiệm Tống Nguyên Hi.
Cô ở trong nhà này, chỉ sợ đã được Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa công nhận.
Kiều Luyến vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy Tống Nguyên Hi mở miệng: "Chuyện này, anh Lương Xuyên sẽ tra, mấy người đừng nói huyên thuyên. Nhanh tản đi."
Câu trả lời này...
Không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.
Tuy nhiên lại để trong lòng Kiều Luyến sinh ra một chút không được tự nhiên.
Hạ Diệp Hoa không có hoài nghi cô, Thẩm Lương Xuyên không có hoài nghi cô.
Thế nhưng cô lại có thể từ trên thái độ của Tống Nguyên Hi, nhìn thấy một số hoài nghi.
Cô nhíu mày, liền nghe thấy quản gia Lý ở phía sau lưng mở miệng: "Phu nhân? Sao cô không đi vào?"
Kiều Luyến liền phát giác được, Tống Nguyên Hi giống như là con thỏ nhỏ sợ hãi, bỗng nhiên quay đầu, khi nhìn thấy cô, cắn môi, có chút chật vật.
Kiều Luyến nhìn cô ấy chằm chằm, chỉ thấy ánh mắt cô ấy né tránh mấy lần, chợt giống như là lấy hết dũng khí, nhìn về phía cô.
Kiều Luyến đi vào phòng, mở miệng với thím Lý: "Vừa tới cửa, còn chưa kịp vào."
Thím Lý khẽ gật đầu, liền đi bận rộn.
Tuy nhóm giúp việc hoài nghi cô, thế nhưng từ lần trước hai giúp việc khi dễ Kiều Luyến, làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi với Kiều Luyến, từng người chột dạ bỏ chạy.
Trong phòng khách, trong lúc nhất thời chỉ còn có Tống Nguyên Hi và Kiều Luyến.
Kiều Luyến không để ý tới cô, đi lên lầu.
Vừa đi hai bước, bỗng nhiên Tống Nguyên Hi mở miệng: "Chị dâu."
Kiều Luyến dừng bước, quay đầu.
Tống Nguyên Hi nắm lấy nắm đấm, thân thể có chút run rẩy, giống như lấy hết dũng khí mở miệng hỏi: "Là chị sao?"
Kiều Luyến sững sờ, tròng mắt co rụt lại.
Tống Nguyên Hi hít vào một hơi thật sâu: " Ngày ấy, có mấy người chúng ta, ảnh chụp cũng chỉ có trong điện thoại của chị. Em, em không phải ý nói là chị, nhưng chỉ có chị là hiềm nghi nhất, em, em..."
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến bình tĩnh mở miệng: "Ảnh chụp không phải chỉ có chị có. Chị chụp xong, liền gửi cho mẹ."
Tống Nguyên Hi sững sờ, "Chị dâu, chị có ý gì? Làm sao có thể là mẹ..."
"Chị không phải ý này." Kiều Luyến xua tay: "Ý của chị là, ảnh chụp ở trong điện thoại mẹ, như vậy người từng tiếp xúc với mẹ rất nhiều, đều có thể cầm được, nói thí dụ như... Em!"
Đôi mắt Tống Nguyên Hi bỗng dưng trừng lớn, gấp đến độ hốc mắt lập tức đỏ lên: "Làm sao có thể là em, em tuyệt đối sẽ không tổn thương tới dì và anh Lương Xuyên! Em..."
"Chị không có nói là em." Kiều Luyến chậm rãi mở miệng: " Ý của chị là, một cái ảnh chụp không thể nói ra cái gì."
Tống Nguyên Hi cắn môi, siết chặt nắm đấm.
Sau cùng, cô hít vào một hơi thật sâu, giống như nổi lên dũng khí lớn lao: " Chị dâu, có câu nói, em vẫn muốn nói."
Kiều Luyến nhìn cô ấy chăm chú.
Cô cho là, Thẩm Lương Xuyên đối tốt với Tống Nguyên Hi, cô cũng phải đối tốt với Tống Nguyên Hi.
Mà những ngày này, cô cũng cho là, Tống Nguyên Hi coi mình trở thành người nhà, nhưng hiện tại, xem ra cũng không phải là như thế.
Cô mở miệng: "Em nói."