Kiều Luyến liền cầm lấy điện thoại di động, đi tra tìm, bỗng hiểu ra: "Loại thức nhắm này, là một loại lá! Gọi rau diếp cá! Chẳng qua, cho tới bây giờ em chưa ăn qua!"
"A, trách không được khó ăn như vậy, chỉ là đây là cái gì cửa hàng a, làm sao cầm cái này chút thức ăn, tới làm đưa tặng, hương vị cũng quá kì quái!" Thím Lý nói tiếp.
Hạ Diệp Hoa suy nghĩ một chút: " Tôi nhớ ra rồi, người Tứ Xuyên, rất thích ăn món này. Loại thức ăn này, người thích sẽ rất thích ăn, không thích, liền không thích ăn. Mọi người có thể nếm thử, nhìn xem có phải khẩu vị mọi người hay không."
Thím Lý nghe nói như thế, nói lầm bầm: "Loại đồ có mùi lạ này, người nào sẽ thích!"
Kiều Luyến thấy mọi người nói liên miên, bầu không khí cũng không tệ, liền nở nụ cười.
Cô quay đầu đưa bát cơm cho Thẩm Lương Xuyên, đã thấy Thẩm Lương Xuyên như là gặp ma, nhìn chằm chằm món đó.
Kiều Luyến ngây ngẩn cả người, đưa tay ra, quơ quơ ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên: "Này, này!"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới giống như lấy lại tinh thần: "À" một tiếng.
Anh không yên lòng cầm cơm, ngồi ở trên mặt bàn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào món ăn kia.
Kiều Luyến nhìn thấy rất kỳ lạ: " Anh biết món này sao?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ mở miệng: "Ừm."
"Anh thích ăn?"
"Không thích."
Thế nhưng có người thích.
Mạc Vô Tâm thích.
Anh nhớ kỹ, lúc ấy ở trong game quen biết nửa năm, anh và Mạc Vô Tâm hẹn gặp mặt trong hiện thực.
Bọn họ hẹn vào giữa trưa, tại một nhà hàng ăn cơm.
Theo lễ phép, anh để Mạc Vô Tâm chọn.
Mạc Vô Tâm liền chọn đồ ăn Tứ Xuyên ở nơi hẻo lánh Bắc Kinh.
Khi đó, liền gọi một đĩa rau diếp cá.
Anh ăn một miếng, cau mày nuốt xuống.
Mạc Vô Tâm lại ăn vô cùng thoải mái: "Đa phần đồ ăn Tứ Xuyên đều rất cay, cái rau diếp cá này, thanh nhiệt giải độc, trời Bắc Kinh như vậy, dễ dàng phát hỏa! Cậu ăn nhiều mấy lần, ăn quen thuộc sẽ cảm thấy ăn cực kỳ ngon."
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu ăn cơm, trong đầu thoáng hiện, lại là cái bóng dáng quen thuộc kia.
-
Thẩm Lương Xuyên lại nằm mơ.
Anh mơ thấy mình đã hẹn Mạc Vô Tâm đi chọn máy tính, thế nhưng ở trên đường phố, làm thế nào cũng không tìm thấy cậu ấy.
Cuối cùng thấy được bóng lưng, anh lập tức chạy tới, vỗ lên vai Mạc Vô Tâm.
Mạc Vô Tâm quay đầu, gương mặt lại đầy máu tươi!
Thậm chí, trong mộng cậu ấy còn chất vấn anh: "Tử Xuyên, nghe nói, bây giờ cậu và tiểu Kiều sống rất tốt?"
"Cậu xứng đáng với tôi sao?"
Thẩm Lương Xuyên vội mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen kịt, chỉ có đèn đêm mờ nhạt, cho anh biết, đây là đêm khuya.
Trái tim của anh nhảy lên rất mạnh, toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực đè xuống áy náy trong lòng, lúc này mới chậm rãi quay đầu.
Anh thấy được Kiều Luyến đang say ngủ.
Ban ngày dọn nhà, quét dọn vệ sinh, hẳn là cô mệt muốn chết rồi, cho nên giờ phút này ngủ rất yên ổn.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hô hấp đều đều.
Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu, không biết vì cái gì, trước mắt bỗng nhiên hiện ra gương mặt kia của Mạc Vô Tâm.
Mặt Mạc Vô Tâm, cùng mặt Kiều Luyến, hiện ra đan xen trước mặt anh.
Anh lắc đầu, bực bội trong lòng, lại càng bạo động.
Loại tâm tình áy náy, trong đêm tối bị phóng đại, thẳng đến sau cùng, giống như biến thành một khối tảng đá nặng chĩu, đặt ở nơi ngực của anh, để anh không thể thở nổi.