Kiều Luyến gật đầu, biểu thị biết rồi.
Sau đó cô lên lâu.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện.
Tử Tiên Tử nhìn bắp đùi mình bị nóng đỏ rực, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Loại đau rát, cho dù là bôi thuốc, cũng chỉ có thể làm dịu, không có cách nào tiêu trừ.
Đau.
Ngoại trừ đau, hai cái đùi này, đã không cảm thấy gì khác.
Mà bởi vì bị nóng trên bắp đùi, cho nên hiện tại cô ta mặc quần áo, liền sẽ đụng da thịt, loại đau đớn kia, càng thêm tra tấn người.
Vong Xuyên!
Cô ta sẽ không bỏ qua cho cô.
Nghĩ như vậy, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cô ta cầm lên, phát hiện là Tôn Lập Nam, lập tức nghe, giọng ngọt ngào: "Tôn tiên sinh!"
Giọng Tôn Lập Nam truyền tới: "Hôm nay tranh tài, thế nào?"
"Không có vấn đề, chúng tôi trực tiếp vào đến Chung Kết rồi."
Tôn Lập Nam gật đầu: " Ừm, được, Chung Kết, tôi sẽ đến hiện trường. Cô nhất định phải lấy thứ nhất, vô luận dùng bất kỳ phương pháp nào, hiểu không?"
Tử Tiên Tử mở miệng cam đoan: "Ngài yên tâm, khẳng định không có vấn đề!"
--
Kiều Luyến một mình ở trong phòng ngủ, loại cảm giác tịch mịch, tự nhiên sinh ra.
Cô mím môi,
Đầu tiên là cầm điện thoại di động lên, gọi cho Thẩm Lương Xuyên.
Điện thoại vang lên hai tiếng, liền được nghe.
Giọng Thẩm Lương Xuyên dễ nghe truyền tới: " Alo?"
Kiều Luyến mím môi, lúc này mới lên tiếng: "Là em."
"Anh biết."
Giọng trầm ấm, cùng với giọng nói vào kỳ đổi tiếng vịt đực năm đó, hoàn toàn khác biệt.
Giống như là một người trọng sinh, sáng chói.
Kỳ thật tám năm trước, mỗi lần cô gọi điện thoại với Tử Xuyên, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng anh, đều sẽ giễu cợt anh.
Con trai vào thời kỳ đổi giọng, không thích nói chuyện, bời vì giọng không dễ nghe.
Thế nhưng anh lại không biết, nghe giọng của anh, cô mới có một loại cảm giác an toàn.
Khi đó, cô thường xuyên nghĩ, sau khi giọng Thẩm Lương Xuyên hết đổi, sẽ là giọng như thế nào, có thể để cho cô cảm thấy lạ lẫm hay không?
Về sau, cô nghe được tiếng nói đặc biệt của Thẩm Lương Xuyên.
Chất phác mị hoặc dễ nghe.
Thì ra, sau khi Tử Xuyên lớn lên, chính là bộ dạng này.
Bất tri bất giác, hốc mắt lập tức chua xót.
Ánh mắt đều trở nên có chút mơ hồ.
Kiều Luyến lập tức lấy ra một tờ giấy, laukhóe mắt.
Thật sự là càng ngày càng làm kiêu!
Rõ ràng muốn chất vấn anh cái gì, nhưng bây giờ, làm sao nghe được tiếng anh, đã cảm thấy lòng chua xót chứ?
Cô cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: "Anh chừng nào thì trở về?"
"Còn không xác định."
Đối diện trả lời, mang theo chần chờ.
Kiều Luyến nắm chặt máy, một lúc sau mới mở miệng: " Em có một vấn đề muốn hỏi anh."
Đối diện bỗng nhiên an tĩnh.
Trong bóng đêm, tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe được.
Giờ phút này điện thoại đối diện trầm mặc, lại làm cho tâm Kiều Luyến, bỗng nhiên nhấc lên.
Không biết qua bao lâu, hình như là thật lâu, lại giống như chỉ một nháy mắt, một suy nghĩ, lúc này đối diện mới lên tiếng: "Em hỏi đi."
Kiều Luyến chợt dừng lại.
Cô muốn hỏi điều gì?
Anh là Tử Xuyên sao?
Nhưng vật kỷ niệm trên lầu ba, còn có thao tác tranh tài hôm nay, đều có thể chứng minh đây là thật!
Cho nên, vấn đề này còn có ý nghĩa sao?
Nhưng đã nói đến chỗ này, Kiều Luyến nắm chặt nắm tay.
Một lúc sau mới mở miệng: "Em là tiểu Kiều."