Tiếng kinh hô sao?
Kiều Luyến bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như mình bị chụp, khẳng định không phải loại phản ứng này.
Loại phản ứng này, nói rõ người bị chụp không phải cô.
Thế nhưng, khẩu khí này buông ra, cô mới bỗng nhiên ý thức được, Thẩm Lương Xuyên ở trong điện thoại, còn đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Anh nói công bố đi...
Không phải nói rõ, phần hợp đồng sinh con rồi ly hôn, mất hiệu lực sao?
Từ khi hai người bời vì chuyện thuốc tránh thai náo loạn một trận khó chịu, tuy hiện tại bọn họ tốt rồi, thế nhưng Kiều Luyến cảm giác lòng của mình, vẫn như treo lấy một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia, cũng là phần hợp đồng này.
Mà bây giờ, cuối cùng anh nhả ra rồi.
Tâm lý Kiều Luyến, bỗng nhiên xông lên một chút cảm động.
Thế nhưng...
"Hiện tại không thể. Em có nỗi khổ tâm riêng của mình, anh có thể hiểu cho em không?"
Cô áy náy nói xong câu đó, sợ Thẩm Lương Xuyên sẽ tức giận.
Đối diện dừng lại một chút, mới mở miệng: "Có thể."
Hai chữ, để cho cô hơi sững sờ, tiếp lấy nụ cười trên mặt càng lớn hơn.
Chẳng qua là một cuộc điện thoại, lại làm cho cô cảm giác, chính mình giống như càng gần Thẩm Lương, có thứ gì, giống như mọc rễ nảy mầm trong lòng.
Cô hít vào một hơi thật sâu, lập tức cười: " Cám ơn."
"Chúng ta là vợ chồng, không cần khách khí." Thẩm Lương Xuyên vẫn trầm ổn không gợn sóng như cũ.
"Tổ 1 bắt đầu viết bản thảo rồi! Đoán chừng không bao lâu, ảnh chụp có thể đưa ra!"
Thi Niệm Diêu cắt ngang trầm mặc mập mờ giữa hai người.
Kiều Luyến lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Em bận làm việc rồi."
"Ừm, gặp lại."
Cúp điện thoại, cô cảm giác trên gương mặt đều nóng bừng.
Thi Niệm Diêu hiếu kỳ nhìn chằm cô chằm chằm: " Chủ biên Luyến, Thẩm ảnh đế quả nhiên lợi hại, gọi điện thoại, có thể để chị mặt hồng như vậy!"
Kiều Luyến:...
Cô đẩy đẩy chán Thi Niệm Diêu ra: "Được rồi, mau nhìn bọn họ, báo cáo ra, lập tức nói cho tôi biết."
Thi Niệm Diêu gật đầu: " không có vấn đề. Vậy chị tiếp tục thẹn thùng đi, tôi giúp chị nhìn chằm chằm ~ "
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến cảm giác trên gương mặt có chút nóng bỏng, vươn tay che mặt.
Hành động tổ 1 rất nhanh, đưa tin rất nhanh.
Kiều Luyến đang ngẩn người, Thi Niệm Diêu lại mở miệng: "Báo cáo ra rồi, mau nhìn! Đây là ai?"
Nghe nói như thế, Kiều Luyến vội vàng mở trang web tòa soạn, đi vào, đầu tiên liền thấy một tấm ảnh chụp.
Địa điểm trên tấm ảnh, hẳn là tại một nhà hàng, Thẩm Lương Xuyên và một cô gái, đang trên thang máy.
Cô gái không có đứng vững, kém chút ngã sấp, tay Thẩm Lương Xuyên, đang kéo cánh tay của cô gái.
Trạng thái tấm hình, chỉ là anh tùy tiện đỡ người, cũng mang sang trọng và tuấn nhã, để cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Mà cô gái bị anh đỡ, mặt mũi tràn đầy áy náy, còn mang theo kinh hoảng, bộ dạng ngượng ngùng
Là Tống Nguyên Hi.
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.
Chẳng qua lúc nào mà Thẩm Lương Xuyên mang Tống Nguyên Hi đi nhà hàng?
Đang suy nghĩ, điện thoại Thẩm Lương Xuyên gọi tới.
Kiều Luyến nghe, liền thấy anh khẽ giải thích: "Ngày ấy, anh mang Nguyên Hi đi gặp đạo diễn, không nghĩ tới sẽ bị chụp."
Cho nên, anh thấy đưa tin, tranh thủ thời gian giải thích sao?