Đối phương trầm mặc, giống như có áp lực, để cho cô ta cảm thấy hô hấp đều không tự giác chậm dần.
Một lát sau, mới nghe được một tiếng kiêu ngạo, từ trong loa truyền ra, chỉ nghe tiếng kia, cảm giác tà mị, do tự nhiên sinh ra, dù chỉ có ngắn ngủi hai chữ: "Không rảnh."
Kiều Y Y nhất thời gấp gáp, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: " Anh hai, hôm nay tôi bị người khi dễ. Bị người đánh, còn bị người của đoàn làm phim chế giễu, chừng nào thì anh rảnh?"
Đối diện cười một hồi, tiếp tục mở miệng: "Lúc nào cũng không không."
Kiều Y Y cắn môi, biết một giây sau, anh ta muốn cúp điện thoại.
Mà theo tính cách của anh ta, nếu như cúp điện thoại, chính mình gọi tới, khẳng định sẽ nổi giận.
Kiều Y Y gấp gáp: "Anh hai, vậy nếu như tôi cho anh biết, Kiều Luyến ở đoàn làm phim thì sao?"
Một câu rơi xuống, giọng của đối phương, trong nháy mắt vội vàng vang lên, trong giọng nói của anh ta mang theokhẩn trương người nào cũng không có phát giác được: "Cô nói cái gì?"
Nghe được câu nói này, Kiều Y Y biết mình đoán chuẩn tâm tư của anh ta, vội mở miệng: "Là thật, cô ta đang làm diễn viên quần chúng tại đoàn làm phim! Nhìn qua giống như trôi qua sa sút, chẳng qua, đợi mấy ngày nữa thì tôi không biết. Anh hai, chừng nào thì anh rảnh tới?"
Anh ta trầm mặc một chút, không có trả lời, lại ba lập tức cúp điện thoại.
Kiều Y Y nghe tiếng kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Chợt, nắm lấy nắm đấm.
Vì sao mỗi người, nghe thấy cô ta, đều sẽ kích động như thế?
Mà Kiều Y Y, có kém bao nhiêu Kiều Luyến?
Kiều Y Y hít vào một hơi thật sâu, quay đầu gọi trợ lý, nhỏ giọng bàn giao vài câu.
Tiểu trợ lý khẽ gật đầu, chạy tới chỗ người phụ trách.
Tiểu trợ lý dắt người phụ trách tới bên cạnh, tiếp tục mở miệng: "Hôm nay diễn viên quần chúng mà anh tìm tới, đưa tiền để bọn họ đi đi. Đừng ở đoàn làm phim nữa."
Người phụ trách nghe nói như thế, trầm tư một chút.
Vốn là tìm được 2 diễn viên quần chúng đẹp mắt, để Thẩm ảnh đế phối hợp diễn, nhưng hôm nay tạo ra một trận ầm ĩ này, cậu ta cũng cảm thấy có lỗi với người diễn viên quần chúng.
Thế là khẽ gật đầu.
Tiếp theo, người phụ trách bắt đầu tìm kiếm hai diễn viên quần chúng ở đoàn làm phim.
Thế nhưng... A, người đâu?
Đúng vậy, từ khi quay xong cảnh phim, hai người liền biến mất!
Đoàn làm phim lớn như vậy, cậu ta đi chỗ nào tìm?
-
Kiều Luyến bị Thẩm Lương Xuyên dắt đi, thất tha thất thểu tiến vào phòng nghỉ của anh.
Tiếp theo, Thẩm Lương Xuyên liền không nói một lời, lấy ra hòm thuốc của mình, lại lấy từ trong tủ lạnh ra một cộc đá, đặt ở để vào khăn mặt, bắt đầu thoa mặt cho cô.
Theo dõi thấy anh có vẻ mặt hơi âm trầm, Kiều Luyến cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: "Này, em tới, anh không vui sao?"
Thẩm Lương Xuyên lại nhìn chằm chằm mặt cô, không có trả lời vấn đề này: " Sao không gọi điện thoại cho anh?"
Đi làm diễn viên quần chúng làm gì?
Gọi điện thoại cho anh, chẳng phải có thể đi vào sao?
Còn để bị đánh!
Kiều Luyến nhếch miệng: " Anh một mực trốn tránh em, em điện thoại cho anh, có tác dụng sao?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nói sang chuyện khác: " Sao em lại tới đây?"
Kiều Luyến theo dõi anh.
Trước kia, anh là Thẩm Lương Xuyên cao cao tại thượng, cô là một ký giả nhỏ.
Đối mặt với anh, cô luôn luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng bây giờ, khi biết anh là Tử Xuyên, cô lại đột nhiên không sợ hãi anh nữa.