Tất cả mọi người lộ ra tâm tình khẩn trương.
Ánh mắt trợ lý sáng lên, nhìn ra bên ngoài!
Chỉ có Kiều Luyến, cảm giác trái tim giống như là nương theo câu nói này, lập tức dâng lên cổ họng!
Cô biết, hiện tại đi, căn bản không còn kịp rồi!
Huống hồ có hợp đồng, căn bản cô cũng không thể lỡ hẹn vô cớ!
Thẩm Lương Xuyên...
Không nghĩ tới, bọn họ sẽ gặp mặt như vậy, quả thực là vội vàng không kịp chuẩn bị, để cho cô cảm giác không có chuẩn bị kỹ càng.
Cô đang ngẩn người, liền nghe thấy tiếng trong phòng hóa trang, vang lên bên tai: " hiện tại biết sợ hãi sao? Muộn rồi! Thân là người mới, đùa nghịch ở đây, hừ! Đợi lát nữa, các người liền cầu nguyện Thẩm ảnh đế sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người đi!"
Chuyên gia trang điểm nói xong câu đó, liền ôm cánh tay, chờ xem kịch vui.
Kiều Luyến không thèm để ý tới cô ta.
Ngược lại trợ lý bên cạnh, trực tiếp đi tới bên người Kiều Luyến, nhìn cô chằm chằm, sau đó mở miệng nói: "Chị Kiều, thật là có lỗi... Tôi không nên nhất thời sinh khí, loạn với chuyên gia trang điểm! Ô ô, đều là lỗi của tôi, hiện tại Thẩm ảnh đế tới, khẳng định trách tội chúng ta! Chị, chị cứ đẩy sự tình lên trên người tôi đi, đừng chậm trễ quay chụp!"
Lúc này Kiều Luyến mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn về phía trợ lý, sau đó mới lên tiếng nói: "Đừng sợ."
Trợ lý lập tức phàn nàn: " có thể không sợ sao? Thẩm ảnh đế là trong nhân vật đứng nhất trong vòng, hiện tại bộ dạng chuyên gia trang điểm như thế..."
Nói tới chỗ này, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài chậm rãi tới gần!
Trợ lý lập tức nín thở ngưng thần.
Tâm Kiều Luyến đều nhấc lên!
Cô có thể nghe người phía ngoài giới thiệu: "Thẩm ảnh đế, đây là tổ hóa trang chúng ta, chỗ có chút nhỏ, phiền anh một chút."
Sau đó, cô nghe được giọng nói quen thuộc: " Được."
Một chữ đơn giản, lại làm cho cô cảm giác, lòng chua xót không khỏi muốn khóc.
Nghĩ như vậy, vành mắt cô liền đỏ lên.
Sau đó, phòng cửa bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Anh bị mọi người bao vây, giống như là một thái dương, đi tới chỗ nào, đều lập loè tỏa sáng.
Mà anh vừa tiến đến, tất cả mọi người trong căn phòng, đều ảm đạm phai mờ.
Những người còn lại trong phòng, đều đứng lên, không tự chủ lộ ra thái độ cung kính, chỉ có Kiều Luyến, bời vì sợ ngây người, cho nên vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích.
Đôi mắt Kiều Luyến đều không dám nhìn.
Cô cắn môi, cũng cảm giác được cánh tay bị người thọc một chút, quay đầu, liền thấy trợ lý nháy mắt: " Chị, mau đứng lên nghênh đón Thẩm ảnh đế!"
Lúc này Kiều Luyến mới hồi phục tinh thần.
Cô chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt nhìn về phía anh.
Đúng lúc, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, cũng nhìn sang.
Ánh mắt của hai người, cứ gặp nhau trên không trung.
Trong lúc nhất thời, năm loại cảm giác tự nhiên sinh ra.
Ngọt bùi cay đắng mặn...
Để hốc mắt Kiều Luyến ướt át gần như không thấy rõ lắm khuôn mặt của anh.
Cô có thể nhìn thấy, đi đi về phía cô hai bước, Kiều Luyến liền lập tức cúi đầu, lui về sau một chút.
Bước chân Thẩm Lương Xuyên dừng lại, đứng tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người, có chút cứng đờ.
Ngay tại đây, chuyên gia trang điểm tiến lên một bước, mở miệng nói với Thẩm Lương Xuyên: "Thẩm ảnh đế, thật xin lỗi, phấn trang điểm bị trợ lý của Kiều tiểu thư làm rơi trên mặt đất rồi! Chỉ sợ chậm trễ ngài một chút... Chuyện này, đều do trợ lý cô ta tâm cao khí ngạo, ai!"