Đội trưởng nghi hoặc nhìn mấy người một chút, lúc này hai cảnh sát kia muốn tiến lên, Kiều Luyến đã ôm lấy Thẩm Lương Xuyên, kêu ra tiếng: "Xuyên! Em không được! Sắp sinh rồi! A a a!"
Tiếng gọi sắc nhọn, làm cho tất cả mọi người đều nhìn qua, Thẩm Lương Xuyên phối hợp đi lên phía trước: "Nhanh, nhanh gọi xe tới!"
Đội trưởng và hai cảnh sát kia cũng không dám cản, cứ trơ mắt nhìn bọn họ xông ra ngoài, trợ lý lái Minivan tới, nghênh ngang rời đi.
Lên xe gấp gáp, cho nên Thẩm Lương Xuyên trực tiếp ôm cô ngồi xuống, tài xế nhanh chóng lái đi, từ đầu tới cuối Kiều Luyến vẫn duy trì tư thế được anh ôm.
Cô mở to hai mắt nhìn, muốn nói có thể buông cô ra, thế nhưng ngẩng đầu một cái, liền thấy thần sắc Thẩm Lương Xuyên, giống như đang ngẩn người, lời vừa tới miệng, lập tức không dám nói ra.
Thẩm Lương Xuyên hoàn toàn là đang ngẩn người.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều Luyến gọi một tiếng, để anh bỗng nhiên nghĩ đến nhiều năm trước...
Tám năm trước, tiếng của thiếu nữ, giống như không có bao nhiêu thay đổi, thanh thúy êm tai.
Bọn họ là nhận biết ở trong game, tổ đội đánh Boss, về sau, bọn họ ở mở giọng nói ở trong game, thường xuyên nói chuyện phiếm, vừa chơi game.
Anh thích nhất là bộ dạng cô tức hổn hển trách mắng, giông như bộ dạng giảo hoạt vừa rồi huy hiếp Tống Thành.
Anh có đôi khi cố ý đùa ô, ép cô gọi tên của anh: "Xuyên! Sao anh ác như vậy!"
Xuyên...
Tên trò chơi của anh, gọi là Cuyên.
Tên trò chơi của cô, gọi là tiểu Kiều.
Mà vừa rồi, dưới tình thế cấp bách cô đã gọi tên Xuyên, là nhớ lại quá khứ của bọn họ sao?
Anh nghĩ tới đây, cúi đầu xuống, liền thấy Kiều Luyến không tim không phổi chớp mắt, đang nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên nhất thời cảm thấy một trận phiền muộn, nhíu mày, đẩy cô ra.
"Ầm!"
Kiều Luyến đặt mông ngã sấp trên xe.
Tuy nhiên trên xe phủ thảm cẩn thận, vốn không đau, như tư thế kia lại khó nhìn!
Kiều Luyến há miệng muốn chửi một câu, nhưng đối với ánh mắt của Thẩm Lương Xuyên, lại đem lời bên miệng nuốt xuống.
Cô vỗ vỗ mông của mình, muốn đứng lên, nhưng trong xe nhỏ hẹp, cô lại nâng cao cái bụng lớn, còn không có đứng lên, bụng liền đụng vào thành ghế, đặt mông ngồi lại dưới đất.
Kiều Luyến nhất thời không nhịn được nhếch miệng, trừng mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Cô vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân, người này liền trở mặt không quen biết rồi!
Kiều Luyến chậm rãi đứng lên, tùy tiện cởi quần áo bà bầu ra ném trên xe, lúc này mới tìm một chỗ ngồi xuống.
Trên đường đi, đều không có nói chuyện gì với Thẩm Lương Xuyên.
Hai người nhanh chóng trở về biệt thự.
Trên người Kiều Luyến dính máu gà, không nói hai lời nhảy xuống xe, lên lầu tắm rửa.
Thẩm Lương Xuyên đang định tắm rửa bước chân dừng lại, cau mày nhìn cô, phiền muộn đi đến phòng khách tắm rửa.
Chờ đến khi hai người đều tắm xong thay đổi quần áo sạch sẽ xuống lầu, liền thấy sắc mặt Tống Thành nghiêm túc: "Mọi chuyện vẫn loạn lên."
Anh ta đưa điện thoại di động đưa cho Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến vội vàng tiến tới nhìn.
Liền thấy đầu đề trang báo:
【 Truy bắt ở khách sạn Hoa Mậu, bắt được nhiều minh tinh. Vương Văn Hào một mực chắc chắn, Thẩm ảnh đế ở khách sạn! Trước mắt còn chưa có được tin tức chính xác, nhưng đám phóng viên liên hệ với người đại diện của Thẩm ảnh đế, không người nghe điện thoại.)
Một cái điện thoại khác của Tống Thành, đã vang lên.
Anh ta bực bội cúp điện thoại, chửi mắng một tiếng: "Cái tên Vương Văn Hào này, đơn giản là bị điên rồi!"