Bài trí quen thuộc, giống như đang giễu cợt giãy dụa của cô.
Kiều Luyến nhìn mấy lần, liền bình tĩnh ngồi ở trên ghế sofa.
Ba giờ chiều, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe cộ.
Thân thể cứng đờ, cô gấp gáp xuống lầu, đứng trong phòng khách, liền thấy Thẩm Lương Xuyên và Kiều Dịch tiến vào phòng khách.
Hôm qua đi máy bay rời đi, hôm nay lại đi máy bay trở về, Thẩm Lương Xuyên mỏi mệt, khi tiến vào phòng khách, lúc thấy được cô, biến mất hầu như không còn.
Trên mặt cô mang nụ cười, giống như cô vợ chờ đợi chồng về nhà, lúc anh vào cửa, trong mắt toát ra ánh sáng.
Bước chân anh hơi dừng lại, dù biết rõ bộ dạ cô, là bởi vì Kiều Dịch sau lưng, thế nhưng tâm tình cũng không khỏi vui thích.
Anh không nói chuyện, liền thấy cô hưng phấn xông tới... Đi qua bên người anh, thẳng đến sau lưng, ngồi xuống trước mặt trước mặt Kiều Dịch được đẩy xe lăn.
Cô hưng phấn ngồi xổm người xuống, kéo tay của cậu: " trở về rồi sao?"
Kiều Dịch quan sát Thẩm Lương Xuyên một chút, sau đó nhu thuận gật đầu, "Vâng."
Cậu cũng không hỏi vì sao đột nhiên chị gái đưa mình đi, càng không hỏi tại sao lại đột nhiên đưa mình trở về.
Càng sẽ không hỏi thăm... Vì sao bỗng nhiên xuất hiện một anh rể?
Bời vì, ngay trước mặt Thẩm Lương Xuyên và người ngoài, cậu sợ khiến cô phiền toái.
Em trai hiểu chuyện như thế, để Kiều Luyến cảm thấy lòng chua xót.
Đứa trẻ khác, nếu như tàn phế, chỉ sợ tâm chí đều trở nên vặn vẹo.
Thế nhưng Tiểu Dịch lại chưa từng phát giận loạn... Thậm chí bởi vì năm đó cô chiếu cố không tốt, chính mình phụng phịu vì vụng về, cậu còn an ủi cô...
Trên thế giới này, người dịu dàng nhất, không ai qua được em trai.
Ba người đều có tâm tư, nhưng trên mặt đều treo nụ cười.
Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Kiều Luyến và Kiều Dịch thì thầm nói chuyện.
Đồng tử của anh chìm xuống.
Cô nhìn giống như trước kia, nụ cười vẫn xinh đẹp như cũ.
Mà trong phòng, cũng bời vì Kiều Dịch đến, trở nên náo nhiệt rất nhiều.
Thế nhưng... Anh lại cảm giác không thấy nửa phần mừng rỡ.
Thậm chí, trong ánh mắt của anh đều toát ra một loại luống cuống mờ mịt, ở sâu trong nội tâm, càng tuôn ra cảm giác bất lực.
Đúng vậy, cảm giác bất lực.
Thật sự là anh đưa cô trở lại, nhưng loại cảm giác tịch mịch cô độc kia, lại càng nặng hơn so với hôm qua.
Buổi tối, lúc ăn cơm, bỗng nhiên Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "ôi chuyển Kiều Dịch đến bệnh viện Bắc Tam Viện, bên kia có một chuyên gia phụ hồi nổi tiếng."
Động tác Kiều Luyến gắp thức ăn dừng lại, nhìn về phía anh cười: " Được."
Giữa hai người, giống như chuyện gì cũng đều không có phát sinh.
Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại lập tức mất đi khẩu vị, chỉ cảm thấy sơn hào hải vị đầy bàn, cũng trở nên nhạt nhẽo.
Sau đó, anh liền thấy cô gắp một miếng măng, bỏ vào trong bát Kiều Dịch: " Em phải ăn nhiều một chút..."
Cô nói liên miên, trong ánh mắt còn toát ra sự hưng phấn.
Thẩm Lương Xuyên buông thõng con ngươi.
Thì ra, khi cô chân chính quan tâm một người, là như vậy...
Nhưng hết lần này tới lần khác, loại quan hệ này, lại không phải nhằm vào anh.
Anh bỗng nhiên để đũa xuống: "Tôi ăn no rồi."
Không chờ bọn họ nói chuyện, anh liền trực tiếp lên lầu.
Bời vì, không khí trong nhà ăn, để anh cảm thấy mình giống như là không hợp cùng với bọn họ.
Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, buông thõng mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà.
Một lát sau, mới nghe được tiếng bước chân, vang lên ngoài, là Kiều Luyến đi vào.