Thấy anh đang yên ổn dùng cơm, không có chú ý tới mình, lúc này mới có tật giật mình nói vào trong điện thoại: "Sao vậy?"
"Anh qua tìm em."
"Không được!" Kiều Luyến gấp đến độ nói còn không có rõ ràng.
Chẳng qua quan hệ giữa Lục Nam Trạch, phải hiểu rõ!
Ngộ nhỡ trùng hôn... Thẩm Lương Xuyên và Lục Nam Trạch, có thể cáo cô hay không?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến suy tư một chút: "Như vậy, chúng ta qua quán cà phê gặp mặt."
Lục Nam Trạch không hiểu vì sao cô hẹn ở quán cà phê, nhưng vẫn đáp ứng.
Cúp điện thoại, Kiều Luyến liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, trở về ăn cơm, sau đó nhìn Thẩm Lương Xuyên: "Cái kia, anh nghỉ ngơi một chút, em đi ra ngoài một chút."
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, nhìn cô thật sâu, một lúc sau, khẽ gật đầu.
Lúc này Kiều Luyến mới đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Thẩm Lương Xuyên suy tư một chút, đi theo phía sau cô.
-
Kiều Luyến tới quan cà phê đã hẹn Lục Nam Trạch, đi vào, liền thấy Lục Nam Trạch khẩn trương đứng lên, một đôi mắt u ám nhìn cô chằm chằm, giọng nói chuyện, mang theo cảm giác mệnh lệnh: "Kiều Luyến, đầu của em còn không có tốt, không thể xuất viện, cùng ta về bệnh viện đi."
Kiều Luyến lại nắm chặt tay Lục Nam Trạch, căn bản cũng không để ý tới câu nói kia, trực tiếp hỏi: "Anh nói anh là chồng tôi, cái kia, chúng ta có lĩnh chứng sao?"
Lục Nam Trạch nghe nói như thế, sững sờ, một lúc sau, mới mở miệng: "Còn không có, nhưng chúng ta..."
"Vậy anh biết... Thẩm Lương Xuyên không?"
Một câu, để tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp, anh ta nhìn chòng chọc vào cô: " người nào nói cho em biết về anh ta? Hay là, em còn nhớ rõ anh ta?"
Cho dù là mất trí nhớ, chẳng lẽ quên đi tất cả mọi người, lại chỉ nhớ rõ mỗi Thẩm Lương Xuyên?
Lục Nam Trạch chỉ cảm thấy nơi ngực đau xót.
Dù cô còn nhớ rõ, chính mình cũng kiên quyết không thể thả cô đi!
Nghĩ tới đây, anh ta kéo tay của cô lại: " Kiều Luyến, lập tức đi theo anh đi."
Một giây sau, ngay lúc anh ta muốn cưỡng chế mang Kiều Luyến đi, đã thấy Kiều Luyến vung tay lên, lộ ra dáng vẻ bực bội, đặt mông ngồi xuống ghế: "Hai! Lục Nam Trạch, hai chúng ta như vậy là không đúng!"
Nhìn bộ dạng Lục Nam Trạch, hẳn là anh ta đã biết mình gả cho Thẩm Lương Xuyên.
Cho nên, cô theo Lục Nam Trạch, quả nhiên là khiến Thẩm Lương Xuyên đội nón xanh?
Chính mình trước khi mất trí nhớ, đến cùng là xấu đến mức nào!
Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này!
Lục Nam Trạch lại bị bộ dạng của cô, làm cho mơ màng: "Chúng ta... Thế nào?"
Kiều Luyến nhìn anh ta: "Hai chúng ta, lập tức quả quyết tách ra đi!"
Lục Nam Trạch: "... Tách ra?"
Còn không có cùng một chỗ, làm sao tách ra?
Kiều Luyến vừa muốn nói chuyện, khóe mắt liếc qua, lại bỗng nhiên nhìn thấy ngoài quán Cafe, Thẩm Lương Xuyên đi nhanh tới!
Kiều Luyến lập tức luống cuống.
Xong đời!
Nếu như mình bị bắt vượt quá giới hạn, Thẩm Lương Xuyên có thể nổi giận hay không?
Cô nhất thời kéo Lục Nam Trạch lại, xem xét bốn phía, đã thấy cái quán Cafe này không có lối ra thứ hai.
Thế là, cô dắt Lục Nam Trạch chạy thẳng đến phòng vệ sinh, đẩy anh ta vào một phòng vệ sinh nam nữ dùng chung.
Lục Nam Trạch: "Kiều Luyến, em đang làm gì vậy?"
"Lục Nam Trạch, Thẩm Lương Xuyên đến rồi! Anh tuyệt đối đừng đi ra! Bị anh ấy bắt được chúng ta yêu đương vụng trộm, liền xong đời!"
Lục Nam Trạch:...!!
Vì sao hiện tại, anh ta lại cảm thấy mình giống như là tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng!