Cô đi một mình trên đường phố Hoành Điếm.
Mạc Tây Thừa lặng lẽ theo sau lưng cô, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, anh giống như là có chút chân tay luống cuống, không biết làm sao trấn an cô.
Biết cô không muốn để cho chính mình tới gần, cũng không yên tâm bỏ mình cô lại.
Kiều Luyến dắt tay Thẩm Lương Xuyên, một mực đi theo sau lưng hai người, không gần không xa.
Mạc Tây Thừa và Thi Niệm Diêu nói chuyện, bọn họ nghe không được, thế nhưng giờ này khắc này, dáng vẻ Mạc Tây Thừa và Thi Niệm Diêu, hai người còn có cái gì không hiểu?
Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương Xuyên một cái, hai người tách ra làm việc.
Kiều Luyến đi tới bên người Thi Niệm Diêu, vỗ bờ vai cô một cái.
Thi Niệm Diêu quay đầu thấy được cô, nhất thời cảm thấy càng thêm khổ sở và ủy khuất, trực tiếp hô một tiếng "Luyến Luyến!", liền khóc lớn.
Kiều Luyến ôm bờ vai cô.
Thi Niệm Diêu lại ở chỗ này co lại.
Một lúc sau, lúc này Thi Niệm Diêu mới ngẩng đầu lên, lau khô mắt: "Kỳ thật không có gì phải khóc."
Kiều Luyến gật đầu: "Đúng, trên thế giới này khó tìm con cóc ba chân, đàn ông hai chân thì khó tìm sao? Bộ dạng chúng ta xinh đẹp như vậy, còn sợ không có có đàn ông thích sao?"
"Luyến Luyến, chị nói cái gì đó?!" Thi Niệm Diêu bĩu môi, mở miệng nói, "nam thần không thích tôi, khẳng định là bởi vì tôi chưa đủ ưu tú. Chị nói xem, toàn thân cao thấp tôi có chỗ nào không tốt?"
Kiều Luyến:...!!
Nói nhiều như vậy, con bé này còn chưa hết hi vọng?
Thi Niệm Diêu cau mày: "Theo lý thuyết, bộ dạng cha mẹ tôi cũng không tệ, tướng mạo tôi hẳn là không có vấn đề. Bằng cấp càng không có vấn đề, này chẳng lẽ là..."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, nghĩ thầm chẳng lẽ Thi Niệm Diêu còn có chỗ nào không hoàn mỹ sao?
Vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy Thi Niệm Diêu vỗ đầu mình một cái: "Chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ dáng người tôi không tốt?"
Dáng người?
Kiều Luyến nhìn về phía Thi Niệm Diêu lần nữa.
Cặp mông ra cặp mông, còn có chỗ nào không tốt?
Vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy Thi Niệm Diêu cúi đầu, nhìn về phía ngực mình: "là có chút nhỏ."
Kiều Luyến:...
Thi Niệm Diêu nắm chặt tay: "Có phải tôi nên ăn nhiều đu đủ hay không?"
Kiều Luyến:...
-
Một bên khác, Thẩm Lương Xuyên đi tới bên người Mạc Tây Thừa.
Theo ánh mắt của anh ta, đang nhìn chằm chằm hai người phụ nữ cách đó không xa.
Kiều Luyến không biết nói cái gì, Thi Niệm Diêu vừa rồi còn khóc ưu thương, lập tức tốt lên, hai người ở đó réo rắt không biết đang nói cái gì.
Thẩm Lương Xuyên mím môi, mở miệng nói: "Nhìn cậu đối với cô ấy, cũng không giống là không có ý gì, vì sao cự tuyệt?"
Mạc Tây Thừa buông mắt.
Bên môi anh mang theo một nụ cười châm chọc, một lúc sau mới mở miệng: "Cậu cảm thấy, thân phận như tôi, nên liên luỵ một người khác sao?"
Thẩm Lương Xuyên yên lặng, không phản bác được.
Một lúc sau, lúc này anh mới lên tiếng: "Cho nên, đây là việc nhiều năm như vậy, cậu đều không có thử nghiệm yêu đương sao?"
Mạc Tây Thừa nhìn về phía anh, khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên nhất thời thở dài: "Là chính cậu, trói buộc chính cậu."
Mạc Tây Thừa buông mắt: "Huyết mạch thân tình, chém không đứt."
Anh là con riêng.
Mãi mãi là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Mà cô, giống như một mặt trời, để anh ta không cách nào kháng cự, nhưng lại không đành lòng liên luỵ đến cô, cho nên, vẫn là sớm nói rõ thì tương đối tốt.