Mắt thấy Mạc Chấp tức giận toàn thân phát run, gần như đều khống chế không nổi, lúc này Thi Niệm Diêu mới thè lưỡi với anh ta, sau đó kéo cổ tay Mạc Tây Thừa: "Chúng ta đi."
Mạc Tây Thừa nhìn bộ dạng của cô, vốn còn muốn giáo huấn Mạc Chấp một chút, thế nhưng liền đi theo cô
Lúc đi qua bên người Mạc Chấp, anh dừng chân, nhìn Mạc Chấp một chút.
Trong ánh mắt hiện lên cảnh cáo, để Mạc Chấp bị dọa lui về phía sau một bước, rụt bả vai, chợt, Mạc Chấp liền đối với việc mình sợ hãi anh như thế, cảm giác vô cùng phẫn nộ.
Chờ đến khi Mạc Tây Thừa đi xa, lúc này anh ta mới hô lớn về phía bóng lưng hai người: "Tốt, tốt, Mạc Tây Thừa cũng dám quang minh chính đại mang cô ta tiến vào như thế, cậu thật sự cho rằng cái người quái dị kia dễ trêu sao? Tôi cho cậu biết, hiện tại tôi sẽ đi tìm cô ta, nói cho cô ta cậu con hẹn hò với cô gái khác bên ngoài!"
Đáng tiếc, Thi Niệm Diêu và Mạc Tây Thừa, căn bản cũng không để ý tới anh ta, trực tiếp chạy xa.
Mạc Chấp tức giận phụng phịu tạo chỗ, có người chung quanh lên trước một bước: "Cái Mạc Tây Thừa này, cũng quá phận rồi! Một đứa con riêng, đã vậy còn quá khí thế, thật không biết sức mạnh từ đâu!"
"Đúng đấy, còn có... Có phải cái người quái dị quá xấu hay không, cho nên Mạc Tây Thừa này, cũng không muốn đính hôn với cô ta!"
Nói xong câu đó, người kia liền không nhịn được đẩy bả vai Mạc Chấp: "Nếu như anh ta không đồng ý, như vậy cha cậu vì Mạc gia, khẳng định sẽ để cho cậu quan hệ thông gia, cái người quái dị kia, đến lúc đó lại trở thành của cậu!"
Một câu, để Mạc Chấp sợ run cả người, tròng mắt anh ta hơi híp, hừ lạnh một tiếng: "Sự tình đến một bước này, cũng không phải là nó muốn! Hừ, cái người quái dị kia, tôi tuyệt đối không muốn! Về phần Thi Niệm Diêu nay, nhất định tiểu gia tôi phải chiếm được!"
-
Một bên khác, Thi Niệm Diêu dắt Mạc Tây Thừa, rời khỏi đám người đáng ghét, sau đó lặng lẽ tiến vào trong vườn hoa.
Chợt, Thi Niệm Diêu liền quay đầu, con mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa, vươn cái tay ra: "Nhanh, cho em!"
Mạc Tây Thừa nhìn cô, cố ý đặt câu hỏi: "Cái gì?"
"Quà, hôm nay sinh nhật của em! Anh chuẩn bị quà gì cho em?"
Mạc Tây Thừa nhíu mày, thở dài.
Một hơi này, khiến trong lòng Thi Niệm Diêu căng thẳng: " Anh, anh sẽ không có không chuẩn bị quà tặng cho em chứ!"
Thi Niệm Diêu cong lên khóe miệng, khuôn mặt đều sắp khóc, dáng vẻ đó, quả thực là làm cảm hóa lòng của người khác.
Mạc Tây Thừa trực tiếp mở miệng: "Đương nhiên chuẩn bị."
Đôi mắt Thi Niệm Diêu lập tức sáng lên."Vậy anh nhanh lấy ra đi!"
Mạc Tây Thừa cúi thấp đầu xuống: "Được rồi."
Sau đó, vươn tay, tiến vào trong túi.
Ánh mắt Thi Niệm Diêu, liền theo động tác của anh, nhìn chằm chằm cái túi, đang mong anh có thể lấy ra cái gì tốt.
Thế nhưng không ngờ rằng...
Mạc Tây Thừa móc ra, sau cùng bỗng nhiên nhíu lông mày: "Hỏng rồi, anh vậy mà quên mang đến!"
Thi Niệm Diêu:...!!
A a a!
Người đàn ông này quả thực là quá xấu!!!
Mang quà sinh nhật sao có thể quên!
Thi Niệm Diêu bặm miệng, đều sắp muốn khóc: "Anh, anh... Có phải anh đùa em hay không!"
Mạc Tây Thừa cúi đầu, lại tìm trong túi: " Anh nhớ được lúc ra cửa, bỏ trong túi... A, anh nhớ ra rồi, đặt ở trên bàn trà, quên mang tới!"